Trai công sở toát mồ hôi khi gái công sở nhằng nhẵng đòi quà

Bây giờ, các cô ấy dạn dày thật! Quà cáp nó vốn là một vấn đề tế nhị, riêng tư.

Bây giờ, các cô ấy dạn dày thật! Quà cáp nó vốn là một vấn đề tế nhị, riêng tư. Phải thân phải quý mới tặng nhau, đằng này gặp nhau cụng đầu chảy máu chả chào một câu, giờ sắp đến ngày 20/10 thì lại nhằng nhẵng đòi quà!

Tôi mới vào công ty này được hơn tháng. Trước thì làm tự do, là dân quay phim nên tính tình khá cởi mở, lấy vợ rồi nên cũng muốn ổn định nên tôi xin vào một công ty truyền thông để làm việc. Những tưởng ở môi trường công sở thì sẽ rất thanh lịch, cư xử kiểu văn minh, nhất là các nàng công sở sẽ rất duyên dáng, khéo léo và mềm mại. Ai ngờ đâu…

Hôm đầu tiên đi làm, vừa bước chân vào văn phòng đã thấy một túm mớ ba mớ bảy ở hành lang, ăn mặc cũng mát mẻ, hiện đại, đang đứng chém gió nói năng văng mạng về một “thằng” nào đó trong công ty. Tôi không cố tình hóng hớt chuyện, nhưng các cô nói xấu người khác mà nói to quá, lọt hết vào lỗ tai tôi nên đành phải nghe!

Trai công sở toát mồ hôi khi gái công sở nhằng nhẵng đòi quà!

Cứ tưởng các cô ở cùng 1 tầng thôi, ai dè đâu mấy bà tám đó chính là đồng nghiệp của tôi. Giọng thì choe chóe, the thé, khi tôi vừa mở cửa ra thì các cô chạy ngay vào xô đẩy, rất thiếu duyên!

Đi chào mọi người trong phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống vị trí thì một cô trông khá cong cớn đã dẩu mỏ lên “ma mới chiều phải làm cái lễ ra mắt đi nhé!”. Không cần biết “ma mới” năm nay đã hơn 30 tuổi, trông cô ta thì như nít ranh, thế mà ăn nói hỗn hào như thế, thật là…

Tôi cũng mở hầu bao mua hoa quả, đồ uống để làm cái lễ ra mắt nho nhỏ cho anh chị em trong phòng. Vừa ăn, mấy cô vừa chê bai “ổi sâu thế? Đồ ăn khao gì mà toàn hoa quả, chả thấy đồ ăn mặn gì cả? keo thế!”. Nói như vỗ vào mặt người có lòng, tự dưng tôi thấy phí cả công buổi trưa hì hục đi mua rồi khuân vác mang về cho các cô hưởng!

Đi làm cũng vậy. Mấy cô đó không biết ăn học ra sao, giao tiếp giỏi giang thế nào. Có lần tôi chào các cô trước nhưng các cô vẫn tỉnh bơ, dường như không biết đến câu chào và sự xuất hiện của tôi, cho dù cả hai đi chung một cầu thang bộ!

Công việc của tôi thì không liên quan đến các cô ấy lắm. Nhìn chung khá độc lập, chúng tôi có một team chuyên quay và dựng, nội dung biệt lập với các cô đang ngồi cùng văn phòng, vì thế kết nối giao lưu dường như không có. Mà nói thực, mỗi ngày ngồi ở văn phòng nghe mấy cô rảnh rỗi buôn chuyện, nói cười hô hố, rồi thấy có cậu trai đẹp mới đến ngồi cạnh tôi thì cứ rú rít trêu đùa, à ơi, nửa nạc nửa mỡ…con gái kiểu thế, chẳng ra làm sao! Tôi là là rất dị ứng!

Trai công sở toát mồ hôi khi gái công sở nhằng nhẵng đòi quà!

Bình thường, tôi không quá chú ý đến các cô ấy. Nhưng là đàn ông mà, nên thi thoảng cũng quan sát. Nói thật, càng quan sát, tôi lại càng thấy thất vọng, cô thì lắm điều, cô thì như dở hơi, cô thì ảo tưởng sức mạnh, cô thì giả nai…nhìn chung, không phải tôi ghét gì mà đâm “bới bèo ra bọ”, nhưng cứ nghe các cô nói chuyện tiền bạc, chuyện anh này anh kia mua quà, chuyện ước gì gặp được đại gia, chuyện con này con nọ nổi tiếng ngu mà vớ được chồng giàu, còn mình đẹp thế này mà hẩm hiu….tôi thấy vừa nhức óc vừa tức cười vì lối suy nghĩ thực dụng của các cô!

Mấy hôm nay, sắp đến ngày lễ “thần thánh” 20/10, tôi còn đang nát óc nghĩ cách mua quà tặng vợ với tiêu chí “đẹp - bền  - rẻ  - chất lượng” còn chưa xong, thì các cô công ty tôi lập hẳn 1 group tag tên bọn tôi vào và gợi ý tổ chức tiệc cho các cô ấy đi ăn nhà hàng, đi hát karaoke rồi đi Bar…từ gợi ý cho đến đưa ra phương án và chốt đại khái là mỗi nam đồng nghiệp đóng 1 triệu thì tha hồ đi chơi! Mấy cậu kia cũng lịch sự đáp lời, tôi thấy chẳng liên quan nên rời khỏi cuộc trò chuyện. Tự dưng một cô chạy ra vỗ vai như thân mật lắm “Anh Chi ơi, các anh trong công ty chốt là mỗi người đóng 1 triệu tiền quà và đi chơi với các chị em trong ngày 20/10, anh có đi không ạ?”.

Lạy Chúa! Giờ tôi mới biết là cô ấy biết tên tôi, nhưng tôi còn chẳng biết cô ấy tên là gì? Cái cô này một lần tôi chào thì mặt lạnh te không thèm đáp trả đây mà!

Tôi bảo “hôm ấy anh bận đi với vợ, chắc không đi được!” để từ chối khéo thì cô ấy bảo “vâng! Anh không đi cũng được nhưng vẫn phải đóng tiền mua quà cho chị em, vì đây là thông lệ của công ty rồi ạ!”.

Nói xong, cô ấy chìa tay ra bắt tôi đóng tiền, mắt chớp chớp rất thảo mai. Tôi viện cớ không mang đủ tiền thì cô ấy bảo mai nhớ mang tiền đi, tôi nửa đùa nửa thật là không đi không đóng không được sao thì cô ấy lườm lườm kiểu thân mật, cứ như quen nhau từ kiếp nào vậy “không đóng tiền là hít le anh luôn khỏi công ty đấy, đây là dịp để anh chị em đồng nghiệp thắt chặt sợi dây tình cảm mà anh…”.

Trai công sở toát mồ hôi khi gái công sở nhằng nhẵng đòi quà

Ôi giời ơi, tưởng thắt tình cảm thế nào chứ thắt vào kinh tế thế này thì anh cũng đến thắt cổ với các cô. Mà công nhận sau cái vụ “đòi quà” này tôi mới thấy các nàng công sở bây giờ dạn dày thật! Quà cáp nó vốn là một vấn đề tế nhị, riêng tư. Phải thân phải quý mới tặng nhau, đằng này gặp nhau cụng đầu chảy máu chả chào một câu, giờ sắp đến ngày 20/10 thì lại nhằng nhẵng đòi quà! Thật là hết biết!

Hôm sau, tôi nuốt nước mắt là “xì” ra 1 triệu cho xong chuyện. Sau khi nộp quà xong thì tôi lại trở thành nam đồng nghiệp vô hình trong mắt các cô ấy, ra cầu thang bộ chào cái cô vừa nũng nịu hôm qua ấy, cô ấy chỉ nhếch miệng cười! Gái công sở ở công ty tôi, đúng thật là mặt dạn mày dày thật!

Theo Congluan



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.