“Tầm gửi” trong phòng trọ

Trong khi lương thì ba cọc ba đồng, nhưng vẫn có không ít công nhân phải chịu “ngậm bồ hòn” để “gánh” một miệng ăn khác với danh nghĩa góp gạo thổi cơm chung.

Trong khi lương thì ba cọc bađồng, nhưng vẫn có không ít công nhân phải chịu “ngậm bồ hòn” để “gánh” mộtmiệng ăn khác với danh nghĩa góp gạo thổi cơm chung.

Dù “một nửa” của họ không chịu cốgắng làm lụng, nhưng thật lạ, họ chỉ biết than thở và nhẫn nại chịu đựng màkhông dứt khoát để giải quyết gánh nặng…

Cơm chung, nhưng chỉ một ngườigóp

Phòng trọ chưa đầy 10m2 của bạnNguyễn Văn Kiên và cô bạn gái Ngọc Hoài nằm kế bên khu mộ và bãi rác không cóngười dọn dẹp ở P.Bình Chiểu, Q.Thủ Đức, TP.HCM. Buổi sáng, Kiên đến công ty,còn Hoài lên kế hoạch cho bữa ăn… chiều. Những tưởng hạnh phúc đơn giản là vậy,nhưng càng ngày Kiên càng choáng với cách chi tiêu của người yêu, trong khilương của mình chỉ còm cõi 1,4 triệu đồng mỗi tháng. Nhiều lần, Kiên đã góp ý vềviệc ăn uống tiết kiệm nhưng người yêu bỏ ngoài tai. Không những thế, cô tráchKiên quá tính toán, rồi than vãn vì mình không đi làm nên bị bạn trai xem thường.

“Tầm gửi” trong phòng trọ

Cần công bằng hơn trong việc góp gạo thổi cơm chung

Khi bài toán kinh tế trở thànhnỗi lo lớn, tình cảm mỗi “nhà” cũng kém phần mặn nồng. Những tính toán cơm áogạo tiền dường như bóp nghẹt sự thi vị của tình yêu. Căn phòng của Tường Vy (khuchế xuất Linh Trung 1, Q.Thủ Đức) nồng mùi ẩm mốc dưới cái nắng phả ra hừng hựctừ những lỗ tôn hoen rỉ trên mái. Dưới nền nhà, nhiều lỗ hổng từ những miếnggạch vỡ khiến kiến, gián bò lên đầy nhà.

Mặc dù vậy, chị không dám nói vớichủ nhà vì vẫn còn nợ tiền phòng hai tháng. Là nhân viên lâu năm của công ty,lương tháng không dưới hai triệu đồng, đáng lẽ chị dư sức lo cho bản thân, nhưngsố tiền ấy không thấm vào đâu khi anh Nguyễn Ngọc Hoàng dọn về ở chung. Sau batháng sống chung, thế chỗ cho những lần hẹn hò là những ngày nặng nề trôi qua.Dạo này, công ty lại thường cúp điện, công việc bữa có bữa không khiến đầu ócTường Vy lúc nào cũng căng thẳng. Chị càng bất lực khi những ngày gần đây anhchỉ biết đến những quán thịt cầy và tiệm bi-a.

Ngậm bồ hòn… chịu trận?

Mặc dù phải oằn mình gánh nhữngnỗi lo, nhưng khi được hỏi tại sao không ở riêng để mỗi người tự do, những ngườitrong cuộc đều im lặng hoặc cho rằng có nghĩ đến nhưng chưa bao giờ dám thựchiện.

Huỳnh Thị Thu, sinh viên của mộttrường đại học ở TP.HCM nhiều lần phải dở khóc dở cười với kiểu nói dối trắngtrợn của người yêu. Hai tháng nay, Thu phải “ôm” hết tiền phòng vì người yêu củacô “đang công tác ở Vũng Tàu”, cô thừa biết anh đã dối cô. Đều đặn chiều thứ bảy,anh đều về với Thu nhưng điều đó khiến cô càng thêm khổ sở bởi khoản nợ càngtăng thêm ở quán cà phê đầu hẻm. Có lần, bạn bè chứng kiến cảnh chủ quán cà phêchặn anh ngay hẻm để đòi tiền. Lúc đó, anh giả vờ gọi điện rồi bảo với chủ quánrằng “bà xã” sẽ ra trả tiền trong trưa nay. Biết việc, Thu mới ngớ người ra rồimóc những đồng tiền ăn cuối tháng để trả nợ cho anh. Xấu hổ với bạn bè, Thu đòichia tay, nhưng những lời hứa ngọt ngào cùng vẻ mặt hối lỗi của anh khiến côchùng lòng. Khi yêu, dường như lý trí không còn đủ tỉnh táo để cô có một quyếtđịnh đúng đắn?

“Tầm gửi” trong phòng trọ
Hầu hết cha mẹ đều không biếtcuộc sống con cái mình như thế nào. Thỉnh thoảng, mẹ của Tường Vy từ miền Tâylên TP thăm con, thì Hoàng trước đó đã dọn dẹp và “chui” qua phòng anh bạn thântá túc.

Chủ một dãy trọ ở KCX LinhTrung II cho biết: “Một số thanh niên không chịu đi làm,trong khi người yêu thì quần quật cả ngày, không hiểu họ sống ra sao. Ấy vậy màcác cô không thể cắt đứt mối quan hệ này. Thật lạ!”.

Theo Võ Lệ
Phụ nữ Online



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.