- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Bi kịch vì "cài bẫy" để chiếm anh làm chồng
"Chồng tôi chưa bao giờ to tiếng với hai mẹ con tôi. Nhưng mỗi lúc anh im lặng, tôi lại thấy sợ, tôi sợ anh lại nghĩ về người đàn bà đó...".
"Chồng tôi chưa bao giờ totiếng với hai mẹ con tôi. Nhưng mỗi lúc anh im lặng, tôi lại thấy sợ, tôi sợanh lại nghĩ về người đàn bà đó...".
Bởihơn ai hết, tôi biết anh chấp nhận làm chồng tôi cũng vì... bất đắc dĩ...
"Dị mộng" vì "giành giật"tình yêu
Tôilấy được một người chồng thông minh, đẹp trai và biết kiếm ra tiền. Có thểnói, cuộc sống của tôi như thế đã là viên mãn, hạnh phúc. Thế nhưng, khôngai biết rằng, tôi vẫn phải một thân một mình, vẫn phải chịu cảnh... "chồngchung".
Chồngtôi ít nói, hầu như một ngày, anh chỉ nói với tôi vài câu xã giao cần thiết,còn lại, anh tránh giáp mặt tôi. Khi thì anh ở lỳ tại cơ quan, khi thì lạiđóng cửa ngồi hàng giờ trong phòng làm việc.
Tôi đã cài bẫy để có thai với anh và chiếm đoạt anh từ tay người phụ nữ khác |
Phònglàm việc của anh, tôi không được phép vào. Đó là quy định duy nhất anh bắttôi phải tuân theo, nếu muốn tiếp tục chung sống với anh. Tôi quá yêu chồngtôi, vì yêu nên tôi đã không từ một thủ đoạn nào để cướp anh khỏi tay ngườiđàn bà ấy.
Nhưnggiờ đây, tôi lại phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Sống với tôi nhưng anhluôn nghĩ về người khác. Anh chưa một lần to tiếng với tôi, trách móc haycăn vặn tôi chuyện "đặt bẫy" anh để có một đám cưới như ý muốn. Anh cứ đi vềnhư chiếc bóng, hiện diện trong căn nhà với tư cách là một người chồng,người cha, làm tròn bổn phận của mình, nhưng chỉ có thế, không bày tỏ tìnhcảm, lúc nào cũng hời hợt, mệt mỏi.
Tôiđã có thứ mình muốn, nhưng nó không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi biếtchồng mình còn nhiều bí mật giấu vợ, đằng sau cánh cửa phòng làm việc kia,chắc chắn còn bao nhiêu thứ mà tôi không thể biết. Nhưng tôi cũng đành bấtlực, vì chìa khóa phòng, chỉ có chồng tôi được phép giữ, và anh ấy rất kiênquyết trong việc thực hiện quy định này. Anh bảo: "Còn thứ duy nhất thuộcvề anh, anh phải được quyền giữ. Nếu em thấy không chịu đựng được điều đóthì chúng ta chia tay". Tôi nghe, và tôi chỉ biết im lặng.
Giánhư chồng tôi đi ngoại tình ở bên ngoài, lén lút cũng được chứ đừng côngkhai thuộc về người khác ngay trong nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ hơn.Đằng này, ngày ngày được ở cạnh chồng, đêm đêm được ôm ấp chồng mà lại biếtrõ chồng mình không thuộc về mình, tôi thật sự không chịu đựng nổi.
Chồngtôi chưa bao giờ tỉnh táo khi gần gũi, thân mật với tôi. Lúc nào anh ấy cũngở trong tình trạng say khướt, không biết gì. Những lúc ấy, anh rất nồngnhiệt. Tôi tưởng chồng mình quá chén khi đi với bạn bè nên mới thế, nhưngtình trạng ấy cứ diễn ra liên tục khi chúng tôi gần gũi nên tôi không thểkhông suy nghĩ. Tôi có hỏi chồng, nhưng anh ấy chỉ nói: "Anh có công việc,hơi quá chén".
Đó là những hôm anh ấy say,còn bình thường, một là chồng tôi ngủ sớm, hai là ngủ thật muộn và cố tìnhkhông cho tôi đụng vào người. Tôi ấm ức, anh bảo: "Anh cũng mệt mỏi lắm.Em phải cho anh thở với, không lại tan cửa nát nhà bây giờ". Hình như,chồng tôi không cần tôi. Anh ấy chỉ sống với tôi như một nghĩa vụ bắt buộc.
Những lúc tôi không chịu đựngnổi, to tiếng hoặc đòi hỏi, chồng tôi chỉ nhẹ nhàng: "Chính em bắt anhphải sống với em trong khi em biết rõ là anh không muốn. Anh đã làm đúngtheo những gì em yêu cầu, em còn chưa hài lòng sao?". Tôi lặng người.
"Ly dị hay chịu đựng?"
Để giờ này tôi phải chịu sự ghẻ lạnh từ anh |
Đólà câu hỏi luôn ám ảnh tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi biết chồng mìnhchỉ là một cái xác, còn phần hồn đã thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưngtôi cũng không thể chịu nổi nếu phải xa anh ấy.
Xét cho cùng, tôi cũng vì yêuanh quá mà giành giật, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra mình thật sai lầm.Sống chung dưới một mái nhà mà tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy, chưa baogiờ nhận được một lời yêu thương từ anh ấy.
Chồng tôi cũng nói: "Anhlàm tất cả là vì con". Anh ấy không để ý gì đến tôi, không cần quan tâmđến cảm giác của tôi. Tôi cáu gắt, to tiếng, anh bỏ đi; tôi ân cần, chu đáo,anh lảng tránh. Sau cánh cửa phòng làm việc, anh sống với thế giới của anh.
Chồngtôi ít khi đi đâu cùng tôi. Anh ấy sống khép kín và chỉ quan tâm đến con.Ngay đến bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc: "Chồng con làm gì mà bận dữvậy? Lúc nào cũng thấy con về đây một mình? Hay là vợ chồng có chuyện gì rồi?",để làm bố mẹ an lòng, tôi luôn phủ nhận tất cả, nói tốt cho chồng tôi. Nhưngtrong thâm tâm, tôi buồn vô hạn.
Tôi lúc nào cũng phải gồngmình lên để chống đỡ hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà tôi đã mất baocông sức mới giành giật được. Bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, lấy được mộtngười chồng thành đạt, nhưng cũng lắm người tò mò: "Sao tao thấy chồng màyít đi với mày thế? Vợ chồng không có chuyện gì chứ?". Những lúc ấy, tôichỉ cười trừ. Ngoài việc dạy con học, chăm con, chồng tôi để mặc tôi lo mọithứ, anh ấy chẳng thiết tha gì đến việc nhà cả.
Nghe đâu, người yêu cũ củachồng tôi hiện đã lấy chồng và có một cuộc sống khá bất hạnh. Chồng tôi chắccũng biết điều ấy, anh vắng nhà nhiều hơn và không thường xuyên về ăn cơm.Những hôm say quá, chồng tôi lao vào tôi đầy thô bạo, anh không cần biết đếncảm xúc của tôi, nhiều lúc, anh nói trong vô thức: "Ngân ơi! Anh có lỗivới em". Tôi điếng người, bởi Ngân chính là tên của người phụ nữ ấy.
Tôi chẳng biết phải làm thếnào. Cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí chửi bới chồng thậm tệ, tôi cũng đã làm,nhưng đều không ăn thua. Chồng tôi vẫn trơ lỳ như đá, anh nói khá bình thản:"Nếu em không chịu được, chúng ta ra tòa ly dị, con anh nuôi". Nhưng tôikhông chịu nổi, tôi vẫn lần lữa, và chọn cách sống chịu đựng, im lặng đểđược ở bên anh ấy.
TheoEva.vn
-
Tâm sự8 giờ trướcCô hàng xóm nói như 'phủi' khiến tôi tức điên. Kiểu như tôi làm mất vàng thì lỗi do tôi, tôi phải ráng mà chịu.
-
Tâm sự10 giờ trướcTôi không biết anh đã làm gì đến nỗi phải rao bán mảnh đất bố mẹ chồng cho trước khi kết hôn.
-
Tâm sự15 giờ trướcMẹ cậu nghiến răng nói một câu mà cả nhà phải bật cười: "Chờ nó thi xong, con phải lôi ra đánh cho một trận cho bõ tức".
-
Tâm sự19 giờ trướcTại sao phải xách vali rời nhà, trong khi nhà là tài sản chung và người sai đâu phải là mình?
-
Tâm sự21 giờ trướcNgay buổi tối hôm đó, bà chủ giữ tôi ở lại với lý do giúp bà dọn dẹp căn phòng vừa bày biện cho buổi tiệc sinh nhật. Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ thủ thỉ ngọt ngào rằng nếu tôi “chiều” theo ý bà, bà sẽ dành cho tôi một suất là cổ đông trong công ty mà không cần có tiền góp vốn!
-
Tâm sự1 ngày trướcThời buổi này, người yêu cũ cũng có thể trở thành bạn bè. Việc mời họ đến dự đám cưới của mình có gì đâu mà em phải phản ứng gay gắt đến thế?
-
Tâm sự1 ngày trướcNếu được chọn lại, tôi sẽ từ chối chồng ngay hôm anh tỏ tình với mình!
-
Tâm sự1 ngày trướcChấp nhận xa cách vì tương lai đám trẻ, để rồi tôi nhận về chỉ là máu và nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcTrong suốt chuyến đi, thấy người ta có chồng, có vợ, cả nhà sum vầy, quả thật cũng có lúc tôi lặng lẽ lau nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcBiết chồng ngoại tình với hết người này đến người khác nhưng lâu nay tôi cố vờ như không thấy, và sẽ tiếp tục như thế nếu anh vẫn đưa đủ mỗi tháng 30 triệu đồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcNgày đầu về nhà chồng, vừa thay vội chiếc váy cưới, mẹ chồng đã gọi tôi ra rửa nốt đống bát đũa còn lại.
-
Tâm sự2 ngày trướcMột tháng nay, tôi không còn muốn nói chuyện với chồng nữa. Câu nói của chồng ám ảnh tôi trong cả giấc ngủ.