Để lòng nhẹ nhàng hơn

Trải qua bao năm tháng buồn vui, day dứt và cả mãn nguyện, nghĩ lại, tôi vẫn tự tin về quyết định của mình. Ngày đó, nếu tôi không vượt qua được nỗi thất vọng, ê chề vì bị chồng phản bội, liệu con gái tôi có được hạnh phúc làm mẹ như ngày hôm nay?

Hôm nay là một ngày trọng đại đối vớicuộc đờitôi - tôi được lên chức bà ngoại. Ẵm đứa cháu xinh xắn trên tay, tôi vừamừngvừa tủi. Vậy là đã 10 năm kể từ ngày tôi chia tay chồng, một mình nuôicon.

Trải qua bao năm tháng buồn vui, day dứt vàcả mãnnguyện, nghĩ lại, tôi vẫn tự tin về quyết định của mình. Ngày đó, nếutôi khôngvượt qua được nỗi thất vọng, ê chề vì bị chồng phản bội, liệu con gáitôi cóđược hạnh phúc làm mẹ như ngày hôm nay?

Để lòng nhẹ nhàng hơn
Ảnh minh họa

Tôi nhớ như in cái cảmgiác bànghoàng khi phát hiện ra chồng có con riêng. Nó có thể “vô tình” mà có,nhưng đượccả bố và mẹ nó thừa nhận. Nó không bị bỏ rơi nên tôi gọi nó là con riêngcủachồng, chứ không phải con rơi. Chồng tôi là người đàn ông được coi làchỉn chu.Ai cũng nghĩ vợ chồng tôi thật hạnh phúc và không còn cần gì hơn nữa:một giađình yên ấm với hai đứa con xinh xắn, thông minh.

Vậy mà, mọi thứ bị đảolộn khitôi tìm thấy hóa đơn mua chiếc nôi trẻ em trong túi áo chồng mình. Tênngười mualà chồng tôi, nhưng địa chỉ giao hàng lại không phải nhà tôi. Tôi sữngsờ vớinhững câu hỏi đẫm nước mắt. Tìm đến địa chỉ đó, tôi gặp một người phụ nữtrẻ vàmột đứa bé. Tôi suy sụp, tuyệt vọng.

Đứa trẻ là một minh chứngsốngcho sự giả dối và phản bội của chồng tôi. Đứa trẻ vô tội nhưng là concủa haingười có tội. Họ có tội với tôi, với gia đình tôi, với hai con của tôi.Tôikhông thể hình dung trong cuộc đời mình lại có thêm một đứa trẻ, và đứatrẻ đóđang cứa nát trái tim tôi. Tôi biết nói sao với con gái tôi nếu tôi thathứ chochồng? Với cái tuổi 14, chắc chắn nó sẽ điên lên và nghĩ tôi là mộtngười phụ nữnhu nhược.

Rồi liệu tôi có đủ tự tin để dạy con, khi muốn con mình trởthànhngười phụ nữ hạnh phúc. Còn cậu con trai lên chín của tôi, khi biết bốphản bộimẹ và có con với người khác, liệu nó có còn kính trọng bố? Tôi sợ sự thathứ vàchấp nhận của tôi sẽ làm cho con trai tôi trở thành người đàn ông vôtrách nhiệmtrong hôn nhân của nó sau này.

Tôi quyết định ly hôn.Tôi giảithích với hai đứa con là bố mẹ không còn yêu nhau nữa. Các con tôi ngơngácnhưng rồi cũng chấp nhận quyết định của tôi. Chúng còn quá nhỏ để hiểunhững gìtôi phải chịu đựng. Tôi sợ khi biết tôi bị phản bội, chúng sẽ căm thùngười gâyra mọi chuyện. Tôi không chấp nhận chồng, nhưng tôi vẫn muốn con tôi cóbố.

Để lòng nhẹ nhàng hơn

Chồng tôi có hạnh phúcvới giađình mới hay không, tôi không quan tâm lắm. Tôi chỉ biết, hai đứa contôi có bố,có mẹ và một đứa em cùng cha khác mẹ, dù bố mẹ không ở cùng nhau.

Tôi đã có những phút giâyđau đớnvì mất chồng, nhưng tôi nghĩ thà một lần đau còn hơn suốt cuộc đời phảisốngchung với nỗi ám ảnh của sự phản bội. Nhiều lúc tôi khóc vì cô đơn,nhưng cònhơn suốt đời phải nơm nớp, hình dung chồng mình đang làm gì với ngườiphụ nữ vàđứa trẻ kia.

Tôi thà sống độc thân vất vả còn hơn suốt đời phải cảnhgiác, phảiđối phó và ghen tuông. Tôi không giữ chồng cho mình, nhưng tôi đã giữđược bốcho những đứa con tôi.

Tôi thấy lòng mình nhẹhơn khiviết ra những dòng tâm sự này. Đứa cháu ngoại đang trở mình và nhoẻnmiệng cườitrong giấc mơ...

Theo H. Minh
Phụ nữ



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.