Điêu đứng vì lời tuyên bố sẽ quậy tan nát nhà cửa của chồng

Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để xem chồng tôi quậy được đến mức nào!

Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để xem chồng tôi quậy được đến mức nào!

Tôi là phận phụ nữ cho dù có làm ra tiền thì cũng phải chịu lụy và nhường chồng vài phần. Hơn nữa, chồng tôi cũng như vợ anh vậy, cũng sĩ diện, phóng khoáng, hoang phí và chi tiêu không tiếc tay. Cho dù tôi có nặng nhẹ, khuyên nhủ, thậm chí giận dỗi cũng chẳng thể nào thay đổi được.

Tôi là giáo viên dạy ngoại ngữ của một trường cấp ba trong thành phố, còn chồng tôi là kế toán ở cơ quan nhà nước. Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng tương đối ổn định, vì ngoài công việc ở trường tôi còn mở lớp dạy thêm ở nhà, đi phiên dịch hay nhận tài liệu về dịch mỗi khi rảnh rỗi. 

Lương của chồng tôi kém, chỉ vừa đủ tiền ăn uống, đi lại và sinh hoạt phí của anh. Nếu cứ bình thường như vậy thì chẳng nói làm gì nhưng chồng tôi có tính sĩ diện, đôi khi khoe khoang khoác lác và chi tiêu không biết tính toán, khiến tôi nhiều phen điêu đứng, khó xử.

Ngay từ hồi mới cưới, chúng tôi được bạn bè, họ hàng hai bên cho tặng nhiều nên cũng tiết kiệm được số vốn kha khá. Một người bạn của chồng làm nhà ngỏ ý vay, chưa nói gì với tôi, chồng liên gật đầu cái rụp và mang hết số tiền vàng cho bạn mượn. 

sĩ diện

Chồng tôi và gia đình bên chồng nói tôi đã đồng ý bán còn trở mặt, còn dọa kiện tụng tôi. (Ảnh minh họa)

Ngoài ra còn mừng đám nhà mới của bạn hẳn 5 chỉ vàng. Lần ấy, tôi tức bực nên nhắc nhở chồng lần sau nên hỏi ý kiến tôi trước. Ấy vậy mà, tôi vẫn bị anh chỉ trích là keo kiệt, tính toán và sống quá chắc với bạn bè. 

Sau đó tôi nghĩ lại, cho bạn vay thì còn đó, còn mừng làm nhà thì cũng như một sự gửi gắm, không dịp này, thì dịp khác họ cũng kiếm cớ trả lại mà thôi nên nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Còn một việc khiến tôi mãi chẳng thể quên và vì chuyện này mà tôi mang tiếng với gia đình nhà chồng đến tận bây giờ. 

Chuyện là, bố mẹ đẻ cho tôi một căn hộ chung cư, nói nếu không dùng có thể bán. Vợ chồng tôi cũng quyết định bán để lấy tiền làm nhà trên đất bố mẹ chồng cho. Cô họ đằng chồng có ý định mua cho con trai ở riêng và hỏi chồng tôi. Anh nhanh nhảu gật đầu nói sẽ bán cho cô với mức 500 triệu, để lại toàn bộ đồ dùng và nhận trước của cô 20 triệu cũng chẳng bàn với tôi một lời. 

Khi cô gọi, nói sẽ đến giao nốt số tiền còn lại cho tôi để nhận giấy tờ nhà, thì tôi mới ngả ngửa. Điều đáng nói là, cùng tòa nhà với căn hộ của tôi, người ta chỉ bán có nhà không cũng ngót nghét 1 tỷ. Đằng này, chồng tôi bán bằng nửa tiền của họ, còn tặng cả đồ dùng. Tôi lần ấy cho dù phải bồi thường tiền cũng nhất quyết không chịu bán với giá rẻ như vậy. 

Chồng tôi và gia đình bên chồng nói tôi đã đồng ý bán còn trở mặt, còn dọa kiện tụng tôi. Thực lòng mà nói, tôi không muốn phải đao to búa lớn với anh em họ hàng, nhất là với gia đình chồng. Nhưng số tiền chênh lệch quá lớn, hơn nữa, đó là tài sản thừa kế của tôi, chồng không được quyền bán. Nên gia đình cô bên chồng phải chịu và nói tôi chẳng ra gì, nào là điêu, nuốt lời, trở mặt, ghê gớm, hẹp hòi… 

Còn chồng thì một mực nói tôi làm anh mất mặt, tính toán với họ hàng. Thậm chí anh tuyên bố do tôi làm anh mất mặt thì tự bỏ tiền ra mà trả lại cho cô. Còn tiền kia, anh sẽ hỗ trợ để cô mua nhà cho em. Cuối cùng để yên ấm gia đình tôi cũng phải nhún, đưa anh 20 triệu để trả lại cho cô nhưng cũng không lấy lại được tiếng tăm và bớt ác cảm từ gia đình nhà chồng được.

Sau chuyện đó, vợ chồng tôi giận nhau rất lâu mới lành được. Cuộc sống êm ấm được hơn năm thì lại đến chuyện chồng tôi đòi mua ô tô cho bằng thiên hạ. Chồng tôi nói với giọng kẻ cả: “Em xin xác nhận bảng lương đi, rồi đưa cả sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà đất đây, để xem thiếu bao nhiêu anh còn đi vay ngân hàng. Phải mua một cái xe ô tô thôi, chứ thấy thiên hạ đi ô tô mà mình đi xe máy nó khinh cho”. 

sĩ diện

Tôi quá mệt mỏi rồi, không thể cáng đáng nổi sự sĩ diện hão, khoe khoang của chồng nữa. (Ảnh minh họa) 

Tôi nghĩ điều kiện chưa cho phép hơn nữa công việc của chúng tôi đâu có cần thiết phải đi ô tô đến vậy đâu. Tôi cũng phân tích phải trái nhưng anh còn đùng đùng giận dữ, nói tôi muốn hãm anh, không cho anh mở mày mở mặt, rồi còn dọa nếu không mua xe, sẽ chẳng đi làm nữa. Sau rồi anh nằm vạ vật, than ngắn, thở dài.

Bố mẹ hai bên thấy vậy cũng rốt ruột, nói sẽ hỗ trợ chúng tôi ít nhiều và khuyên tôi chiều anh cho yên ấm gia đình nên tôi cũng xuôi dần. Tôi bảo anh xác nhận bảng lương của anh cũng vay được khoảng 100 triệu, thế là đủ. 

Nhưng anh lại nói: “Không xác nhận lương anh được. Để cơ quan biết anh cắm sổ lương vay tiền mua chúng nó cười cho. Lấy chỗ nào mà chui”. Đến mức đó thì tôi điên lắm, vậy chẳng nhẽ, tôi cắm sổ lương mua xe thì không bị cười hay sao? Tôi nhất quyết không chịu, thì anh vẫn bài cũ, làm mình làm mẩy. 

Mấy ngày rồi, tôi cũng mặc kệ, nhất nhất không đồng ý thì anh nghỉ làm thật. Suốt ngày ở nằm lỳ ở nhà và tuyên bố sẽ “quậy cho banh nhà”. Nhìn chồng như vậy, tôi không thể chịu nổi, tôi có thể chiều theo ý anh, nhưng anh lại là người việc gì cũng ỉ lại, đổ cho tôi làm hết. 

Tôi quá mệt mỏi rồi, không thể cáng đáng nổi sự sĩ diện hão, khoe khoang của chồng nữa. Tôi đã tuyên bố nhất định không mua ô tô được và sẵn sàng tinh thần xem anh quậy thế nào rồi. Nếu tôi nhân nhượng lần này, có thể những lần sau anh lại được đà, đòi hỏi những điều cao siêu hơn thì sao. 

Tôi quyết định vậy có đúng không mọi người?

Theo Trí thức trẻ

tình yêu

gia đình chồng

tâm sự

Bi kịch cuộc hôn nhân

Vợ Chồng


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.