Một lần sa ngã, tôi mất quá nhiều!

Vợ chồng tôi kết hôn vì tình yêu nhưng cuộc sống với nhiều lo toan đã đẩy chúng tôi ngày càng xa nhau.

Vợ chồng tôi kết hôn vì tình yêu nhưng cuộc sống với nhiều lo toan đã đẩy chúng tôi ngày càng xa nhau.

Do chúng tôi đều xuất thân nghèo khó nên làm giàu là khát vọng lớn nhất của chồng tôi. Công việc và tiền trở thành mục đích và lẽ sống của anh.
 
Anh làm việc như điên. Vừa làm kế toán cho một công ty nước ngoài, anh vừa nhận thêm sổ sách về làm thêm. Tích lũy được ít vốn, anh hùn với người bạn mở công ty kinh doanh linh kiện máy tính. Mối bận tâm lớn nhất của anh là đi tìm đối tác, kiếm khách hàng và không thiếu những... cuộc nhậu. Ngày nào anh cũng về nhà sau 10 giờ đêm, không nồng nặc mùi rượu thì cũng đầy mệt mỏi, căng thẳng.
 
Chúng tôi chỉ nói được với nhau dăm câu, đại loại “Anh ăn cơm chưa? Công việc hôm nay có tốt không?…” là anh đã than mệt cần yên tĩnh hoặc chìm vào giấc ngủ. Có những lúc tôi gặp chuyện không vui ở công ty nhưng không thể chia sẻ cùng chồng như lúc trước được. Tôi cô đơn, trống trải, thèm nghe những lời yêu thương, một vòng tay ấm áp, một nụ hôn nhẹ lên trán của chồng như ngày xưa. Ngay cả chuyện vợ chồng, anh cũng “đánh nhanh rút gọn”, chẳng màng đến cảm xúc của tôi.

Chuyện buồn của tôi không qua mắt được một cậu đồng nghiệp trẻ hơn tôi hai tuổi. “Sao dạo này chị ít cười nói, làm phòng mình cũng buồn theo? Trông chị buồn quá, có chuyện không vui hả chị? Mắt chị thâm quầng, chị bị mất ngủ phải không? …”. Những câu hỏi đầy quan tâm ấy đã khiến tôi cảm thấy như được an ủi, chia sẻ phần nào. Tôi dần mở lòng, kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện. Mỗi lần như thế, cậu ấy lắng nghe rất chân thành và luôn tỏ thái độ đồng cảm làm tôi thấy mình đỡ trống trải. Thế là chẳng biết từ lúc nào tôi có nhu cầu tâm sự với cậu ấy, không gặp là tôi thấy buồn buồn, nhớ nhớ. Cậu ấy cũng vậy. Sự đam mê công việc, sự hờ hững của chồng càng lúc càng đẩy tôi đến gần cậu ấy hơn và chúng tôi đã vượt qua giới hạn.

Dù không cố ý để xảy ra chuyện đó, nhưng tôi biết mình đã mang tội “ngoại tình” và đeo nặng mặc cảm tội lỗi. Tôi sợ phải đối diện với chồng, đâm ra sợ chồng yêu thương. Lúc đó, tôi có ý nghĩ điên rồ là ước gì chồng tôi cục cằn, thô lỗ hay vô trách nhiệm với gia đình thì tôi đỡ áy náy hơn. Đằng này, anh vẫn là một người cần mẫn, kiếm tiền để vun vén cho gia đình. Cứ thế, tôi luôn phải sống trong sự phập phồng, hoang mang sợ chồng phát hiện và sự mặc cảm của một người đàn bà hư hỏng.
 
Những áp lực này khiến tôi trở nên cáu gắt, vui buồn bất thường nên gia đình thỉnh thoảng lại xảy ra xung đột. Chồng tôi cứ tưởng ở công ty tôi xảy ra chuyện nên anh an ủi, động viên tôi cố gắng vượt qua. Chồng càng qua tâm, tôi lại càng thấy mình có lỗi và cuộc sống êm ấm của gia đình tôi đã không thể như trước kia được. Đã nhiều lần tôi muốn thú tội với chồng nhưng không dám nói ra. Tôi sợ anh không bỏ qua, đòi ly hôn, trong khi tôi vẫn rất yêu anh.
 
Chỉ một lần sa ngã, tôi mất mát quá nhiều thứ, phải chịu cái án treo lơ lửng trên đầu. Quan trọng hơn, sự tự tin, lòng tự tôn của tôi cũng đã biến mất.
 
“Ngoại tình” là cụm từ mà tôi tin rằng tất cả - dù đàn ông hay phụ nữ, dù vợ chồng mới cưới hay đã đi gần hết đời người đều ghét, bởi nó chà đạp, phản bội lại tình yêu, lòng tin của vợ chồng dành cho nhau. Vì lẽ đó, mặc nhiên ngoại tình được xem là kẻ thù số một của hôn nhân. Tôi chỉ mong đừng ai vì một chút xao lòng mà phải trả giá bằng cái “án treo” như tôi.
 
Theo PNO

Bình luận