Nằm bên bồ, tôi nhớ chồng con quay quắt
Đã không biết bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình phải dừng lại mối quan hệ này...
Tôi là một người phụ nữ đã có
chồng, có con. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc, vì lấy được người chồng hiền
lành, lại yêu chiều tôi hết mực. Họ nói không sai, bản thân tôi cũng
nhận thấy điều đó, nhưng tôi lại không phải là một người vợ tốt của
chồng.
Đã 2 năm nay tôi lén lút quan hệ với người tình cũ. Chúng tôi tình cờ
gặp lại nhau trong một cuộc hội thảo chuyên ngành, khi tôi đã có chồng,
và anh đã có vợ. Sự gặp lại không báo trước đã làm cho chúng tôi bối
rối, nhưng rồi những giây phút bối rối ấy cũng nhanh chóng qua đi, chúng
tôi ngồi uống cà phê để ôn lại những kỷ niệm ngày còn tay trong tay.
Khi ấy chúng tôi là sinh viên năm thứ 2, tình yêu của chúng tôi đẹp,
nhưng gặp phải nhiều trắc trở, nên dù yêu nhau nhưng chúng tôi cũng
chẳng thể nào đến được với nhau.
Sau khi tốt nghiệp, anh được một doanh nghiệp tại TP Hồ Chí Minh nhận
vào làm. Anh bảo tôi đi cùng vào đó, sướng khổ có nhau. Nhưng bố mẹ tôi
không đồng ý vì sợ tôi sẽ khổ khi phải vất vưởng xa bố xa mẹ, nên đã xin
cho tôi một công việc ở quê. Tôi cũng không biết cuộc sống và công việc
ở trong đó của anh sẽ như thế nào, có thuận lợi hay không và cũng không
có can đảm cãi lại lời bố mẹ, nên đã đồng ý trở về quê làm việc.
Chúng tôi đành chia tay nhau trong sự
nuối tiếc, biết rằng sẽ chẳng thể quên được nhau, nhưng ngày ấy chúng
tôi còn quá trẻ, lại tương lai, sự nghiệp chưa có gì, nên chẳng thể nào
làm khác được.
Thời gian đầu, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Nhưng rồi xa mặt cách
lòng nên liên lạc thưa dần và mất hẳn. Nhiều lần tôi điện thoại cho anh
nhưng không liên lạc được, hình như anh thay số máy mà không báo cho
tôi. Nhắn tin qua yahoo thì không thấy anh trả lời, cũng không bao giờ
tôi thấy anh online. Tôi đã rất buồn vì không liên lạc được với anh,
buồn vì nhớ anh. Nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đến tìm
tôi, nhưng anh đã không quay lại.
Một thời gian sau tôi đi lấy chồng, dù vẫn nhớ về anh rất nhiều. Chồng
tôi làm cùng cơ quan với anh trai tôi. Ngày gần cưới, tôi liên tục điện
thoại cho anh nhưng không liên lạc được. Liên lạc qua yahoo cũng không
thấy anh trả lời. Tôi gọi cho bạn bè để hỏi tin tức về anh nhưng cũng
không ai biết, điện thoại về nhà anh cũng không liên lạc được. Có lẽ anh
đã quên tôi rồi và có thể anh đã tìm được người phụ nữ khác thay thế
tôi. Nghĩ vậy mà lòng tôi tê tái, xót xa.
Bẵng đi một thời gian khá dài, trong một lần tôi đi dự hội thảo chuyên
ngành thì tình cờ gặp lại anh. Sau vài phút ngỡ ngàng, chúng tôi đã nhận
ra nhau và cả hai cùng bối rối. Chúng tôi ôn lại những kỷ niệm ngày xưa
còn bên nhau, và kể cho nhau nghe về công việc hiện tại. Anh kể, anh đã
có gia đình, hiện gia đình đã chuyển ra Hà Nội sinh sống và làm việc.
Anh bảo, anh cũng ân hận vì đã không cùng tôi đi trọn con đường, bao năm
qua anh vẫn luôn nhớ về tôi. Tôi cũng vậy, dù đã có chồng, chồng tôi
rất yêu tôi, nhưng bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn nhớ về anh. Anh vẫn
giữ một vị trí quan trọng trong trái tim của tôi.
Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, chúng tôi
thường xuyên gặp nhau, và lén lút quan hệ với nhau 2 năm nay. Để tránh
bị nghi ngờ, chúng tôi đã thống nhất không bao giờ được nhắn tin cho
nhau, và không được phép gọi điện vào các buổi tối và những ngày cuối
tuần mà chỉ nhắn vào giờ hành chính từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần.
Chúng tôi cũng thống nhất không lưu tên nhau trong điện thoại, và khi ở
bên nhau thì thế nào cũng được, nhưng khi trở về đến nhà là chỉ được
phép nhớ đến vợ/ chồng con của mình. Hứa với nhau là sẽ không làm ảnh
hưởng đến hạnh phúc gia đình hai bên. Nhờ đó mà chồng tôi và vợ anh không mảy may nghi ngờ gì, dù chúng tôi đã lén lút hẹn hò với nhau suốt 2 năm.
Nhiều khi nằm bên anh tôi lại nhớ về chồng mình và cảm thấy có lỗi với
chồng, con vô cùng. Tôi cũng cảm thấy có lỗi với vợ/ con anh. Tôi là một
người vợ không tốt, đã phản bội chồng con của mình và ngoại tình
với chồng của một người phụ nữ khác. Đã không biết bao nhiêu lần tôi tự
nhủ với lòng mình phải dừng lại mối quan hệ này, với lương tâm của một
người phụ nữ tôi phải chấm dứt tất cả, nhưng rồi tôi chẳng thể nào ăn
ngon, ngủ yêu nếu như một tuần không được gặp gỡ anh.
Tôi luôn nhớ về anh, nhớ về anh rất nhiều, và tôi biết anh cũng vậy,
luôn nhớ về tôi. Có lẽ mọi người sẽ chửi tôi là người phụ nữ tồi tệ, ích
kỷ. Nhưng tôi vẫn hy vọng, người người có tình yêu thực sự sẽ hiểu được
lý do tại sao.