- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Ngày mai, tôi sẽ vác bụng bầu về gặp bố mẹ người yêu
Hai đứa về đến phòng trọ, khóa cửa lại rồi nhìn nhau. Cũng như cái buổi sáng hôm ấy, không ai nói với ai câu nào. Ngồi nghe tiếng ai lạch cạch cửa cũng giật mình thon thót.
Hai đứa về đến phòng trọ, khóa cửa lại rồi nhìn nhau. Cũng như cái buổi sáng hôm ấy, không ai nói với ai câu nào. Ngồi nghe tiếng ai lạch cạch cửa cũng giật mình thon thót.
Học hết cấp 3 tôi may mắn đỗ vào một trường Đại học có tiếng ở Hà Nội. Bao ước mơ bao hoài bão mở ra trước mắt với một đứa con gái tỉnh lẻ.
Đầu năm học thứ hai tôi gặp Huy - một người mà có lẽ trong suy nghĩ về tiêu chuẩn trước đây tôi đặt ra đối với người yêu không hề có, ấy vậy mà chả hiểu vì lý do gì mà tôi lại chết mê chết mệt anh chàng ấy – một tay dân gốc Nghệ an hiền lành, nhút nhát chỉ biết cắm đầu vào học. Huy học trên tôi một khóa, tình yêu sinh viên ngây thơ, trong sáng và đẹp biết bao nếu như không có cái đêm định mệnh ấy.
10 giờ đêm Huy gõ cửa phòng trọ giọng thều thào làm tôi giật nẩy mình: “Mai ơi! mở cửa anh với”. Tôi bật dậy khỏi giường và mở cửa, cửa chưa kịp mở ra thì Huy đã đổ người vào tôi. Hơi thở nồng nặc mùi rượu. Huy nói đi sinh nhật bạn thân nên say quá (cái thằng bạn thân của Huy cùng xóm trọ với tôi, chúng tôi quen nhau cũng vì thế).
Lần đầu tiên tôi thấy Huy say rượu, Huy lờ đờ nhìn tôi rồi nói: “Anh nhớ em quá, mà anh cũng say quá, anh vào nằm nhờ em chút rồi về”.
Huy không biết uống rượu, vì sợ anh say nên tôi cũng đồng ý để anh nằm lại. Nhưng chưa kip phản ứng gì thì Huy đã ôm ghì lấy tôi hôn hít, mà người tôi lúc ấy như đóng băng không nhúc nhích hay phản ứng gì hết. Rồi chuyện ấy đã xảy ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ đã 9h, cũng không kịp đi học nữa. Cả 2 đứa nhìn nhau đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Không đứa nào nói câu gì cứ tự động mặc quân áo, rồi dắt nhau đi ăn sáng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thế rồi, 2 tháng trôi qua chúng tôi dường như cũng quên cái chuyện đêm ấy nếu không có ngày.
Đột nhiên mấy hôm nay tôi thấy người khác khác, ăn không muốn ăn lúc nào cũng mệt, chỉ nằm và nôn ọe suốt ngày. Huy lo lắng tôi bị cảm nên hai đứa dắt nhau đi khám.
"Chúc mừng anh chị em bé đã được 8 tuần. về nhà mẹ cố gắng ăn uống đầy đủ, tránh làm việc nặng nhé", bác sĩ nói cho chúng tôi. Ảnh minh họa
“Chúc mừng anh chị em bé đã được 8 tuần, về nhà mẹ cố gắng ăn uống đầy đủ, tránh làm việc nặng nhé”, lời bác sỹ nói như sấm đánh bên tai.
Tôi đần người ra chưa kịp phản ứng gì thì Huy đã đứng phắt dậy quát to: “Cái gì cơ? Em bé nào? Bác sỹ có nhầm không? Sao lại có em bé trong đó?”.
Bác sỹ và cả 2 y tá cũng ngây người ra bất ngờ không kém. Nhưng họ cũng nhanh chóng chuyển từ bất ngờ sang hiểu ra vấn đề. Họ tủm tỉm cười rồi liếc mắt nhìn cái vẻ mặt ngây ngô đang le lét sợ hãi của chúng tôi.
Hai đứa về đến phòng trọ, khóa cửa lại rồi nhìn nhau. Cũng như cái buổi sáng hôm ấy, không ai nói với ai câu nào. Ngồi nghe tiếng ai lạch cạch cửa cũng giật mình thon thót. Nước mắt tôi cứ tự chảy không kiềm lại được, tôi mới học năm thứ 3, Huy đang học năm cuối. Bố mẹ sẽ chết mất nếu biết chuyện này, rồi bạn bè, làng xóm. Chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi là tôi đã rùng mình sợ hãi.
“Chắc phải úp cái rổ vào mặt em mới dám ra đường nếu bụng em cứ to ra” – tôi vừa khóc vừa nói với Huy đang ngồi nghệt ra bên cạnh.
Huy vỗ vỗ vai rồi lấy khăn lau nước mắt cho tôi. Ảnh minh họa
Huy vỗ vỗ vai rồi lấy khăn lau nước mắt cho tôi an ủi: “Hay cứ sinh con? Nhưng sinh con 2 đứa mình còn học cơ mà. Hay bỏ con? Ôi nhưng mà như thế dã man quá, không nhẽ mình giết con mình?”. Tôi khóc còn hắn cứ ngồi, tự hỏi rồi lại tự trả lời. Miệng lẩm bà lẩm bẩm như vậy cho tới chiều.
Một, hai rồi ba ngày trôi qua, chúng tôi không gặp nhau và cũng không gọi điện, đến ngày thứ tư thì tôi bắt đầu lo sợ là Huy đã trốn tránh trách nhiệm để mặc kệ tôi.
Thế nhưng tối hôm ấy Huy đến từ sớm rồi nói rành rọt: “Em xếp đồ đi, mai theo anh về quê, nay anh đã gọi điện nói qua với mẹ anh rồi, mai mình về cho mẹ gặp em rồi mình cưới, em sẽ bảo lưu 1 năm ở nhà sinh con, anh đi học nốt năm cuối rồi tính tiếp, đừng sợ, anh cũng sợ lắm nhưng thôi, chắc cũng không bị tùng xẻo đâu em ạ”. Hắn nói giọng nhẹ nhàng rồi lại vỗ vỗ vào vai tôi an ủi.
Ngày mai không biết tương lai thế nào nhưng hôm nay đành nhắm mắt làm theo lời Huy vậy.
Theo Khám phá
-
Tâm sự58 phút trướcNghe chồng nói xong mà tôi hóa đá, mặc dù biết anh sống tính toán nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
-
Tâm sự3 giờ trướcLần này, tôi quyết tâm ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng khóc, vừa cản con dâu vừa tìm cách để chồng nguôi giận.
-
Tâm sự11 giờ trướcSau 3 tháng làm giúp việc, vợ tôi đề nghị ly hôn, bảo đã phải lòng chủ nhà; vợ khóc nói 8 năm lấy nhau, cô ấy cố hết sức lấy lòng tôi nhưng tôi chưa bao giờ để ý.
-
Tâm sự23 giờ trướcDo đó cháu cũng nên rộng lượng, bao dung mà cho vợ cơ hội trở về trong danh dự, nếu cô ấy đã có lời xin cháu tha thứ. Bác nghĩ với tấm lòng vị tha, nhân ái của cháu như vậy, nhất định vợ cháu sẽ biết phải sống thế nào để xứng đáng với cháu.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi nhìn vợ, không hiểu cô ấy nói vậy có ý gì, thấy hơi chột dạ. Chuyện ai đó đi ngược chiều gây tai nạn thì liên quan gì đến việc ngoại tình mà cô ấy lại chuyện nọ xọ chuyện kia.
-
Tâm sự1 ngày trướcNghe bố nói mà tôi cũng muốn về cùng bố luôn nhưng vẫn kìm lại vì sợ cả 2 bên họ hàng bẽ mặt.
-
Tâm sự1 ngày trướcCho đến một ngày sau khi nắm giữ quyền lãnh đạo công ty được 3 năm, thì cả nhà tôi chết lặng nghe chồng tôi xin mấy mẹ con tôi ký giấy để anh bán nhà trả nợ cho công ty. Vì thời gian qua anh đã lạm dụng tín nhiệm, rút tiền tỷ ra bao cho cô thư ký trẻ là người tình của anh mua nhà, mua xe, sắm thời trang hàng hiệu và cùng nhau đi du lịch ở nhiều nơi trên thế giới.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi vẫn yêu bạn trai, người sẽ trở thành chồng của mình. Nhưng tôi cũng không thể quên nụ hôn với... anh trai của chồng sắp cưới.
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi và anh đã yêu nhau được 3 năm nhưng tôi ngày càng thấy lăn tăn về mối quan hệ này.
-
Tâm sự2 ngày trướcLấy chồng từng ly hôn và có con riêng, đúng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
-
Tâm sự2 ngày trướcNhờ chuyến đi du lịch này mà tôi có thêm động lực để "chia tay bạn trai".