- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Nhẫn tâm bỏ đứa bé hiếm muộn, tôi phải gánh quả báo nặng nề
Tôi gửi cho chồng bức ảnh chụp vũng máu. Đến giờ tôi cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại chụp ảnh vũng máu ấy gửi cho chồng.
Tôi gửi cho chồng bức ảnh chụp vũng máu. Đến giờ tôi cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại chụp ảnh vũng máu ấy gửi cho chồng.
Tôi lấy chồng khi vừa rời khỏi cánh cửa trường đại học. Lấy nhau vì yêu nhưng tình yêu đó không đủ để bảo vệ tôi vượt qua những khó khăn, trắc trở. Kết hôn mấy năm trời, tôi vẫn không có thai làm chồng tôi bắt đầu chán nản. Mẹ chồng thì tối ngày xỉa xói. Bà bảo: "Tôi ăn ở chẳng đến nỗi nào. Vậy mà bạc phước, sắp chết nhưng chẳng được một lần bế cháu".
Những năm ấy, cuộc sống làm dâu của tôi chìm trong nước mắt. Tôi ra sức chạy chữa. Ai mách nơi nào có thầy giỏi, tôi và chồng lại lên đường. Đến năm thứ 4 của cuộc hôn nhân ấy, tôi có thai. Cái thai khiến tôi tin chắc mình sắp được hạnh phúc.
Quả thật, mẹ chồng tôi thay đổi hẳn. Vì cháu, bà sẵn sàng làm hết mọi việc trong nhà, cơm bưng nước rót cho tôi mặc dù sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường. Bố mẹ đẻ tôi khi ấy còn nói tôi phải biết trân trọng người mẹ chồng như vậy.
Còn chồng tôi, chẳng cần phải nói, anh mừng hơn bắt được vàng. Về đến nhà là anh xoa bụng tôi, thủ thỉ với con đủ thứ chuyện. Lúc ấy cái thai của tôi được 2 tháng. Tôi ngập tràn hạnh phúc vì những gì mà chồng và mẹ chồng mang lại. Càng hạnh phúc hơn khi nghĩ tới đứa bé đang lớn dần trong bụng mình.
Chồng tôi thanh minh không được nên thời gian ấy hay ở lại công ty. (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ hôm đó mình có buổi hẹn đi khám thai. Lúc đầu chồng nói sẽ chở tôi đi. Vậy mà đến phút chót, anh lại gọi về và bảo có cuộc họp đột xuất. Sẽ không có chuyện gì nếu tôi không nhìn thấy chồng chở một bà bầu đi qua mình. Họ nói cười vui vẻ làm tôi nghi ngờ.
Tôi bắt đầu tìm hiểu thì biết người phụ nữ ấy không có chồng mà chửa. Rồi tôi suy diễn và cho rằng đó chính là con của chồng tôi. Mặc cho chồng giải thích đó chỉ là sếp của anh và anh chỉ chở chị ấy đến chỗ hẹn. Tôi vẫn khăng khăng suy luận của mình là đúng.
Chồng tôi thanh minh không được nên thời gian ấy hay ở lại công ty. Ở nhà một mình, lại đang mang bầu nên tâm lý của tôi rất nhạy cảm. Trong lúc mù quáng vì cơn cuồng ghen, đầu óc tôi căng thẳng, tôi chìm trong những suy nghĩ tăm tối về chuyện chồng ăn nằm với người khác. Lúc đó bụng đau quằn quại nhưng tôi mặc kệ vì tim còn đau hơn.
Tôi muốn ly hôn nên mới bỏ đi đứa bé để sau này khỏi ràng buộc. (Ảnh minh họa)
Tôi còn tự hành hạ bản thân bằng cách không ăn tối, căng thẳng làm tôi thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, tôi vẫn đau bụng, cứ tưởng chỉ là cơn đau dạ dày nhẹ do đói, nhưng càng lúc càng đau hơn. Bò vào nhà vệ sinh thì bỗng đâu một cơn choáng váng khiến tôi ngã xuống đất và từ phía dưới chảy ra rất nhiều máu. Nằm mãi trong tủi thân, đến khi cơ thể lấy lại được sức, tôi hận chồng không có mặt ở bên nên đã chụp ảnh vũng máu ấy và gửi cho chồng với nội dung: "Con anh đấy. Chính anh đã giết nó rồi".
Chồng tôi trở về nhà ngay lập tức. Lúc này tôi đã thay được quần áo sạch sẽ. Anh lao đến túm tay tôi rất mạnh, mắt anh hằn lên những sọc đỏ trông rất đáng sợ: "Nói. Cô đã làm cái gì rồi hả?". Mẹ chồng tôi lúc này cũng đã biết tin. Bà cứ thế vừa khóc vừa đập tay xuống đất: "Cô bị điên rồi. Tại sao cô có thể giết cháu tôi như thế?".
Trong mắt tôi khi ấy rất căm ghét hai người này, một người thì ngoại tình, một người thì bênh con. Cả hai chẳng ai cần biết tôi đang đau như thế nào, tôi cần phải tới bệnh viện hay không. Cả hai chỉ chì chiết và đổ lỗi do tôi. Tôi hận họ đến mức chỉ muốn ly hôn ngay lập tức...
(Còn tiếp)
Theo Helino
-
Tâm sự2 giờ trướcNgười tưởng chừng sẽ vắng mặt lại xuất hiện khiến các bạn học cũ vô cùng xúc động.
-
Tâm sự12 giờ trướcKhông biết thắt lưng buộc bụng kiểu gì với thu nhập 9 triệu đồng một tháng ở Hà Nội đắt đỏ, vợ chồng tôi buộc lòng phải gửi con 1 tuổi về quê cho ông bà nội nuôi.
-
Tâm sự13 giờ trướcCô nhân tình trẻ đẹp của chồng tôi thực sự chỉ thích làm người thứ ba, được chu cấp và không ràng buộc.
-
Tâm sự14 giờ trướcSau 3 năm biệt tích cùng cô gái khác, chồng tôi bất ngờ liên hệ, khóc lóc xin mẹ con tôi tha thứ, cho anh ấy cơ hội sửa sai. Anh ấy nói dù không liên hệ và chu cấp cho con suốt thời gian qua nhưng vẫn dành một khoản cho con...
-
Tâm sự17 giờ trướcĐôi khi phía sau sự êm đềm của một gia đình là những bí mật giả tạo đáng buồn.
-
Tâm sự17 giờ trướcNói chị đừng giận chứ tôi cực kỳ dị ứng với mấy cái vụ chồng ngoại tình với thư ký trẻ, rồi đến khi xảy ra chuyện do lợi dụng chức vụ, quyền hạn dùng tiền công bao bồ trẻ, khiến mất ghế lại có thể bị truy cứu ra tòa nếu không khắc phục hậu quả thì lại xuống giọng van xin vợ con cứu giúp.
-
Tâm sự18 giờ trướcCơn giận lên đến đỉnh điểm, Dung không chịu đựng được nữa, đẩy cửa xông ra giật lấy điện thoại của chồng ném xuống đất, tức tưởi nói trong nước mắt: "Tôi chán anh lắm rồi, ly hôn đi".
-
Tâm sự23 giờ trướcKhi biết tôi ngoại tình, phản ứng của chồng vô cùng bình tĩnh, lạnh tanh tuyên bố bất cứ điều gì tôi làm cũng trở nên vô nghĩa với anh.
-
Tâm sự23 giờ trướcLời chất vấn của con dâu khiến bà không nói nên lời.
-
Tâm sự1 ngày trướcRồi cái tin chồng tôi có quan hệ khuất tất gì đó với cô thư ký trẻ đến tai tôi. Chưa kịp tìm thời điểm thuận lợi hỏi chồng cho ra nhẽ thì tối muộn hôm qua chồng trở về nhà với vẻ mặt thẫn thờ, buồn bã.
-
Tâm sự1 ngày trướcChồng tôi chấp nhận làm công việc văn phòng trong một cơ quan nhà nước để được nhàn hạ, nhưng lương rất thấp, chỉ 6 triệu mỗi tháng bởi suy nghĩ bố mẹ có điều kiện, không cần phải cố gắng làm gì cho vất vả.