Sự im lặng của chồng làm tôi phát điên
Chồng tôi là một thạc sỹ khoa học, anh công tác trong một cơ quan nghiên cứu khá nổi tiểng ở Hà Nội. Trong gia đình, anh là người có trách nhiệm. Cả hai bên nội, ngoại đều cho rằng anh là một người hoàn hảo. Chúng tôi có một cuộc sống khá ổn định về kinh tế. Cậu con trai lên 7 tuổi rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Nhưng với tôi, gia đình quả thực là một địa ngục trần gian.
Chồng tôi là người ít nói. Đặc biệt, anh không bao giờ nói lại đến lần thứ hai. Mỗi lần tôi không chú ý lắng nghe và làm sai ý anh thì chắc chắn sẽ nhận được những lời lẽ miệt thị, nhiếc móc thậm tệ nhất. Không ai ngờ những lời lẽ thô bạo và độc ác ấy lại được thốt ra từ miệng người đàn ông có học thức như anh.
Tôi cũng được lớn lên trong môi trường có giáo dục nên cũng không thể thích ứng được với sự thô tục ấy. Cách đây hai năm, trong khi bị chồng sỉ vả, tôi đã cãi cự lại. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Tuy nhiên ngay sau đó, anh tuyên bố: “sẽ không bao giờ nói một lời nào với người vợ có hiểu biết nhưng “mất dạy” như tôi.
Hai năm kể từ tuyên bố ấy, anh không hề nói với tôi một lời nào. Cũng từ đó, gia đình tôi như một “nấm mồ” sống. Mọi cố gắng làm anh “mở lời” của tôi đều thất bại. Những lúc có mặt tôi, anh hoàn toàn im lặng. Sự im lặng ấy khiến tôi như bị khổ hình. Có lẽ, nếu anh cứ mắng chửi, cứ dùng những lời lẽ tệ hại nhất, tôi lại thấy dễ chịu hơn sự im lặng này.
Đôi lúc, tôi cố tình chọc giận, cố tình trêu tức để anh nói nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy bị stress nặng trước sự im lặng của anh. Với nhiều người, trở về nhà sau những giờ làm việc là một niềm hạnh phúc nhưng với tôi đó quả thực là hình phạt nặng nề nhất. Sống bên cạnh người chồng hơn 2 năm không nói một lời với mình thì có khác gì sống dưới địa ngục?
Hơn hai năm nay, anh cũng không hề động đến người tôi. Tôi biết anh không có người phụ nữ nào khác nhưng anh làm vậy để trừng phạt tôi. Nhiều lần, tối cố tình kéo anh “vào cuộc” nhưng chỉ nhận được những cái hất tay phũ phàng và lạnh lùng.
Điều đáng nói là mỗi khi tôi có đem chuyện này ra nói với người thân thì tất cả lại gạt đi. Họ không tin anh là người như vậy. Theo họ, nếu đó là sự thật thì cũng là lỗi ở tôi. Chính vì vậy, tôi cũng không có ý định tìm sự đồng cảm, chia sẻ và giúp đỡ của những người xung quanh.
Tuy nhiên, mọi việc đều có giới hạn của nó. Hình phạt của anh đã khiến tôi bị tổn thương nặng nề về mặt tinh thần. Có lẽ, giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Nếu tình trạng này còn kéo dài, tôi sẽ phát điên mất. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng, bất an.
Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết chồng tôi có còn chút tình cảm gì với vợ nữa không? Có cách nào để thoát khỏi cuộc sống địa ngục này?
|