Tôi kiên trì lấy cô gái hơn 4 tuổi, đã có chồng

Đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ, em là cái duyên trời định của tôi.

Vì người con gái mà tôi yêu suốt mấy năm trời cuối cùng lại về bên tôi khi trải qua bao thăng trầm của cuộc đời.

Tôi đấu tranh với gia đình, người thân để bảo vệ tình yêu của mình, vì đó là tình yêu chân thành. Tôi đã nuôi nấng tình yêu ấy, từng mất đi và chờ đợi rồi lại tìm lại và cuối cùng, tôi lại chọn nó. Đó là tình duyên mà ông trời đã ban tặng cho tôi…

Ngày đó, tôi yêu cô gái ở cùng phố, cách nhà tôi mấy nhà. Chúng tôi gắn bó với nhau từ ngày còn nhỏ, đi chơi, hẹn hò cùng bạn bè. Nói chung trong khu phố có mấy người sàn sàn tuổi nhau nên chơi thân với nhau. Vì gần nhà và gắn bó từ nhỏ nên tôi đã không gọi chị bằng chị dù chị hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi xưng tên với nhau, chơi với nhau rất thân, giống như một đôi bạn tri kỉ. Có việc gì chị cũng gọi tôi, nhờ tôi hay cho tôi thứ gì đó ngon miệng.

Khi chúng tôi lớn, tình cảm ấy vẫn gắn bó keo sơn, chỉ có điều, tôi đã thay đổi. Không phải tôi không còn yêu quý người con gái ấy nữa mà tôi đã đem lòng yêu người con gái này. Tôi thể hiện tình cảm của một người đàn ông đích thực, chân thành và dữ dội. Tôi nói với em rằng, tôi yêu em, thật lòng và tha thiết. Tôi muốn được ở bên cạnh em, chăm sóc em như những ngày chúng tôi còn thơ bé. Nhưng tôi đã bị em từ chối, em nói, em chỉ coi tôi là bạn bè, là người thân tri kỉ chứ không muốn tiến xa hơn với tôi. Em thừa nhận cũng có tình cảm vượt hơn mức tình bạn với tôi nhưng tình cảm ấy chưa đủ chín để thành tình yêu.

Với lại tôi hiểu, ở bên cạnh em có quá nhiều người đàn ông theo đuổi, toàn là những anh chàng giỏi giang, ra dáng hơn tôi nên tôi khó lòng mà sánh được với họ. Người ta bảo ‘bụt chùa nhà không thiêng’, chơi với nhau từ tấm bé, quá hiểu nhau rồi nên có lẽ em không thích tôi. Em chỉ coi tôi như người em, người thân cận mà thôi, còn tình yêu thì tôi đã thất bại. Dù bị em từ chối nhưng tôi không vì thế mà xa lánh em. Tôi vẫn coi em là tri kỉ, vẫn chơi và đưa đón em, giúp đỡ em. Em cũng xác định như vậy, chẳng có lý do gì chúng tôi đánh mất tình cảm tốt đẹp ấy.

Tôi kiên trì lấy cô gái hơn 4 tuổi, đã có chồng - 3

2 năm, em đã có nhiều nếp nhăn vì cuộc sống gia đình, tôi cũng vậy, chỉ là tôi chưa có người yêu. (ảnh minh họa)

Rồi, em báo tin mình sắp lấy chồng. Trái tim tôi vỡ vụn khi ngày ngày nhìn thấy gã nào đó đưa đón em. Dường như ngày nào tôi cũng đứng ở cửa nhà mình để nhìn cảnh tượng ấy và đau lòng thay. Tôi yêu em, chân thành và dữ dội, với tôi, tôi chỉ ước có thể được bên em mãi mãi, không phân biệt là chúng tôi từng là bạn, từng quý mến nhau như chị em như thế nào. Tôi biết lúc này trái tim tôi đang đau, và tôi hiểu tình yêu ấy lớn lao thế nào.

Có lẽ em không thể hiểu nổi trái tim tôi, một người đàn ông hết lòng yêu thương em nhưng em chỉ coi đó là chuyện thường tình. Em coi tôi như đứa trẻ kém em 4 tuổi. Ngày lớn, em bắt tôi gọi em bằng chị, vì chúng bạn chê cười khi biết em hơn tôi những 4 tuổi. Tôi không gọi và em giận tôi mấy ngày nhưng sau đó cứ vậy, chúng tôi là bạn bè và nhiều lần tôi còn trêu em, gọi em là em, em cũng chỉ cười trừ…

Ngày em đi lấy chồng, chính tôi là kẻ đi sau em, đưa em đi thử váy, chọn đồ, chụp ảnh và đủ các thứ trên đời. Lẽ ra tôi phải là chú rể, cùng em lên xe và đón em về nhà, làm vợ tôi nhưng bây giờ, giấc mộng ấy tan tành. Tôi cố cười tươi trong ngày em cưới. Hạnh phúc với em là vậy tại sao tôi lại không vui. Tôi đau nhưng không được thể hiện tình cảm ấy ở đây, tôi phải chúc mừng em mới đúng… Tôi trở thành một phù rể bất đắc dĩ bên cạnh em và chồng. Đúng là trớ trêu thay…

Em hạnh phúc bên chồng nhưng không quên gọi cho tôi mỗi tuần. Em muốn hỏi thăm tôi và thông báo tình hình của em. Cuộc sống vợ chồng của em ổn, tuần nào em cũng nói câu đó. Cho đến một ngày, 2 năm sau đó, em khóc lóc trong điện thoại và nói muốn gặp tôi. Em bảo, gia đình em sắp tan vỡ, chồng em ngoại tình, lừa dối em, có người đàn bà khác khi hai đứa mãi không thể có con. Em đau khổ lắm, em chán nản vô cùng, nói anh ta thì anh ta còn đánh đập em. Em bảo, em sẽ từ bỏ người chồng này vì em hối hận nhận ra, người đàn ông em yêu không hề chân thành với em. Em nghĩ về tất cả những gì đã qua, em khóc khi nghĩ lại thời gian đẹp đẽ của chúng tôi. Em bảo, nếu biết trước cuộc sống hôn nhân thế này, thà là không lấy chồng…

Tôi động viên em nhiều, bảo em cố gắng vì bỏ chồng cũng không phải là chuyện nói là làm được, nó còn ảnh hưởng nhiều thứ. Nhưng em vẫn quyết định, em về nhà. Cái hôm tôi nhìn thấy em đứng ở cổng vẫy vẫy tôi, tôi đã ngạc nhiên lắm. 2 năm trôi qua nhưng em không hề thay đổi, em vẫn như ngày nào, vô tư, hồn nhiên, nhí nhảnh. Tôi cảm nhận được sự vui vẻ của em khi được ở bên bố mẹ, ở gần tôi… Chúng tôi lại trở về quãng thời gian như trước đây, í ới gọi nhau hẹn hò uống nước…

2 năm, em đã có nhiều nếp nhăn vì cuộc sống gia đình, tôi cũng vậy, chỉ là tôi chưa có người yêu. Chẳng hiểu sao, em không hề buồn. Cảm giác như em đã thoát khỏi cái lồng sắt giam cần em. Hay là tại vì em có tôi nên được an ủi phần nào, tôi nghĩ là vậy. Dù sao có một người bạn lúc cô đơn vẫn hơn rất nhiều khi không có ai, nhất là người bạn tri kỉ thì quá tuyệt vời. Tôi thấy mình thật có ích… vì làm em vui.

Thời gian đó, tôi đã lên kế hoạch cưa lại em. Tôi thích thú người con gái này và bây giờ, khi em lấy chồng và đã ly hôn, tình yêu ấy vẫn không thay đổi. Tôi quyết định lại một lần nữa tán tỉnh em, hi vọng sẽ không thất bại. Kế hoạch như cũ, tôi đâu có gì để thể hiện với em nữa ngoài những bất ngờ và không khí lãng mạn. Tôi dành cho em những ngọn nến lung linh trên không trung của một nhà hàng sang trọng, nhìn xuống dưới là hồ nước trong xanh. Ngày ngày chúng tôi cùng nhau đi qua những nơi cũ, tìm lại những kỉ niệm xưa để nhắc em, đó là nơi đã khiến chúng tôi trở thành tri kỉ.

Một lần nữa tôi tỏ tình em, và lần này thật vui, em đã không từ chối. Em nói, em ân hận vì trước đây dù có tình cảm với tôi nhưng em lại nghĩ, tôi và em thân nhau quá, lấy nhau sẽ không hợp. Thời gian lấy chồng và bây giờ, gắn bó với tôi, em càng hiểu ra, ai mới là người em yêu thương thực sự.

Hơn tôi 4 tuổi, gần nhà, là tri kỉ và có một đời chồng, chẳng có gì ngăn cản được tình yêu của tôi đến với em. Tôi quyết định lấy em trước sự phản đối của bố mẹ. Nhưng con trai bố mẹ cương quyết, bố mẹ cũng phải đành lòng.

Em lấy người ta, 2 năm không có con nhưng với tôi, chỉ hai tháng sau, em có bầu. Tin ấy làm cả gia đình tôi vui và bố mẹ tôi cũng đã xóa đi những định kiến về em, một người con gái đã qua đời chồng. Tôi yêu em vô cùng, chúng tôi biết, mình sinh ra là để dành cho nhau. Tình yêu của tôi có lẽ khiến nhiều người bất ngờ và nhiều chị em trong cơ quan tôi cũng thán phục tôi. Họ còn tò mò rất muốn biết mặt vợ tôi, nhìn trực diện xem em thế nào và hôm tôi dẫn vợ đi cùng, họ ngạc nhiên lắm. Họ nghĩ tôi phải yêu một cô gái sắc nước hương trời, thân hình nuột nà, chỉ người đó mới khiến một chàng trai đẹp trai, bao nhiêu cô gái theo đuổi như tôi bị đánh gục trái tim. Nhưng không, em chẳng đẹp, chẳng xinh, chẳng nuột chẳng nà, em rất bình thường, giản dị và trong sáng. Nhưng em có tâm hồn đẹp, một tâm hồn mà chỉ người đàn ông như tôi, người tri kỉ của em mới hiểu được, vì thế tôi vẫn đợi em dù cho em có chồng, và tôi đã thành công… Ông trời cuối cùng cũng không thể nào chia rẽ chúng tôi…

Theo Khám phá


Bình luận