Tôi nhu nhược và tôi mất chồng

Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.

Tôi bước đilặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thấtbại.

Gã chồng lên xe phóng nhanh trên đường, vụt cái đã biến mất. Trong lòng tôinổi cơn thịnh nộ, chạy đuổi theo nhưng chồng tôi không hề biết. Anh rẽ vàomột ngõ hẻm, nơi có những quán cà phê lờ mờ ánh điện. Một cô gái lên xe anhvà họ chở nhau đi.

Tôi theo chân anh đến tận ‘hiện trường’, khách sạn gần phố. Người phụ nữngồi sau ôm chặt lấy anh, họ ríu rít đùa cợt như một đôi tình nhân mới yêunhau.

Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và côgái trong quán cà phê như thế. Điều gì đến rồi sẽ đến khi mà anh đã đưa côta vào khách sạn.

Tôi nhu nhược và tôi mất chồng

Ảnh minh họa



Tôi cũng chỉ biết giấu mình sau cánh cửa, đứng lẳng lặng nhìn anh và ngườiđàn bà ấy rồi tôi khóc. Tôi đã nghĩ ra bao nhiêu cảnh tượng, rằng sẽ tát vàomặt anh và té nước vào người đàn bà dám cướp chồng tôi. Vậy mà tôi nào dámlàm, dám tát.

Không phải tôi sợ anh mà tôi sợ chính sự nông nổi của mình sẽ giết chết tìnhyêu, hạnh phúc bấy lâu nay của gia đình tôi. Tôi đã đọc nhiều truyện, xemnhiều sách báo để giờ đây tôi nghĩ mình cần cẩn trọng hơn trong cách cư xửvới một kẻ ngoại tình như anh.

Cũng có thể, đó là lý lẽ biện minh cho sự nhu nhược của tôi và tôi đã ra vềtrong im lặng.

Suốt  những ngày tháng đó,tôi không nói cũng chẳng rằng. Một phần vì tôi giận anh, phần vì tôi đangnghĩ sẽ làm gì với anh. Thật sự tôi rất ngại phải nói với anh rằng, tôi đãnhìn thấy anh ngày hôm đó. Dường như anh đã nhận thấy thái độ của tôi vàthường nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.

Cho đến một ngày, khi anh đã say giấc, tôi lén vào phòng nhẹ nhàng và để choanh một bức thư. Tôi nghĩ bụng, sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, việc đầu tiênlà anh sẽ đọc bức thư ấy và anh sẽ hiểu được tôi.

Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anhrằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. Tôi hivọng anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng vì sao anh lại đối xử vớitôi như vậy.

…Chuông điện thoại reo, là số của anh. Tôi giật mình nhưng nhẹ nhàng ấn nútnghe. Đầu dây bên kia không phải giọng anh, là giọng một người con gái.

- Chị là vợ anh Lâm ạ? Em là người yêu của anh Lâm. Chúng ta gặp nhau nóichuyện được không?

Tim tôi run bần bật nhưng không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại đồng ý. Tôi trảlời “được” ngay lập tức. Và chúng tôi gặp nhau. Người phụ nữ ấy trông sànhđiệu và sang trọng đến khác thường, không giống như người con gái tôi nhìnthấy hôm trước. Chị ta ăn nói không một chút run sợ trước người vợ như tôi.

- Tôi yêu anh Lâm cũng được gần 3 năm rồi. Tôi biết, mình không có quyền gìmà chen ngang vào hạnh phúc gia đình của anh chị. Nhưng từ khi chị về làm vợanh ấy, anh ấy luôn than vãn với tôi rằng, anh ấy không yêu chị. Anh khôngcảm nhận được ở chị một sự quyết đoán nào cả. Chị luôn sống phụ thuộc, quáhiền lành, nhút nhát, tuân thủ mọi thứ người khác sắp xếp. Và đó chính là lýdo mà anh Lâm tìm đến tôi. Vậy mong chị hãy buông tha cho anh ấy và để chúngtôi đến với nhau.

Tôi không nói được lời nào. Lẽ ra tôi phải tát cho người phụ nữ đó, lẽ ratôi phải sỉ vả người đó vì đã cướp chồng tôi nhưng tôi lại  không dám. Chântay tôi run như thế thì liệu tôi còn có thể nói được lời nào nữa.

Anh nói đúng, tôi là một người quá hiền lành và nhu nhược. Tôi luôn luôn bịgia đình anh, bố mẹ anh khống chế và ngay cả anh cũng vậy. Bao năm nay làmvợ anh, tôi sống lầm lũi, im lặng phục vụ chồng, phục vụ bố mẹ chồng màkhông một đòi hỏi. Tôi cứ làm việc như một cỗ máy mà không biết đến niềm vuicủa chồng, không biết động viên chồng những lúc mệt mỏi.

Gia đình có chuyện gì thì tôi chỉ biết ôm mặt khóc mà không biết giải quyếtthế nào. Có lẽ, vẻ nhút nhát, nhu nhược của tôi đã khiến anh chán ngấy từlâu.

Tôi thật sự bế tắc. Dù rằng rất yêu anh nhưng tôi lại một lần nữa chứng tỏmình là người vợ hèn nhát. Tôi chia tay anh, nhường anh lại cho người đàn bàđó một cách chính đáng mà không nói nửa lời. Cũng may gia đình tôi chưa cócon nên không bị ràng buộc nhiều. Tôi đã nghĩ, anh sẽ níu giữ tôi, để tôi cócơ hội thay đổi nhưng không. Dường như anh đã hết yêu thương tôi từ lâu rồi.

Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là ngườiphụ nữ thất bại.

TheoEva



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.