- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tục treo con lên cây: Lời người sống sót
Trong những ngày lang thang tìm hiểu về tục bỏ con của người Dao tiền ở Xuân Sơn - Tân Sơn - Phú Thọ, chúng tôi đã được nghe những câu chuyện bỏ con rùng rợn và tàn nhẫn nhất. Những đứa trẻ bị treo trên ngọn cây phần nhiều đã mủn ra thành nắm đất, đã ở lại vĩnh viễn với rừng già và “siêu sinh” ở một kiếp khác.
Thế nhưng, cũng có những đứa trẻ đã sống sót kỳ diệu rồi trở
về từ ngọn cây. Chị Triệu Thị Thương (SN 1986) là một dấu chấm cảm kỳ
lạ bước ra từ câu chuyện kinh hoàng ở vùng núi Tân Sơn heo hút. Sự sống
sót và cuộc đời của chị Thương vừa đẹp lạ lùng, vừa chua xót đến nghẹt
thở.
Nhét nắm lá rừng vào miệng cho khỏi khóc rồi treo lên cây
Ở bản Cỏi, xã Xuân Sơn có bà Bàn Thị Đoàn (SN 1948) là người đàn bà giàu
lòng yêu thương, lành hiền chất phác như một bà tiên làm người vậy. Từ
nhỏ đã sống trong nghèo khó, túng thiếu. Lớn lên, đi lấy chồng, gia cảnh
nhà chồng lại càng túng quẫn hơn vì chồng nay ốm mai đau. Bà Đoàn đã
gượng sức mọn, lo việc nhà thay chồng, chăm bẵm ba đứa con nhỏ.
Thế rồi một ngày, người em đi rừng chặt nứa về hốt hoảng thông báo, trên
rừng có đứa trẻ bị treo trên ngọn cây vẫn còn sống, nó cất tiếng khóc
oe oe khiến cậu em tưởng mình bị ma rừng trêu ghẹo, ôm cả bó nứa còn
nguyên lá chạy thục mạng về nhà. Trên đường về định thần lại mới nghĩ là
người ta treo bỏ con trên rừng. Bà Đoàn nghĩ bụng, chắc nhà Ph đêm qua
trở dạ sinh một đứa con gái, nó không nuôi lại đem bỏ trên rừng mất rồi,
nhà mình đã có ba đứa con rồi, nhưng mới có một đứa con gái, hay mình
đi lấy nó về nuôi kẻo nó chết thì khổ.
Người ta bỏ đứa bé trên ngọn cây ấy đã nửa ngày rồi. Nó ra đời lúc 3h
sáng, bố mẹ nó kiên quyết không nuôi, họ đem bỏ vào giọ, đặt xuống xó
nhà. Có một bà tên là Oong, đã 80 tuổi rồi, thấy thương xót, cũng muốn
xin làm con nuôi nhưng nhà Ph không cho. Đến 7h sáng, họ đem con bé bỏ
ra rừng. Đúng 12h trưa ngày hôm ấy, bà Đoàn mới biết chuyện, ra rừng lấy
nó về.
Trước khi đi, bà chạy sang nhà Ph nói chuyện thủ thỉ: “Anh ơi, bây
giờ em chẳng biết anh để nó ở đâu, anh đưa em đi với, để em lấy nó về,
xin về nuôi”. Ông Ph bảo bà Đoàn là đứa trẻ không còn gì nữa đâu, con
ong, con kiến đốt thì nó làm gì còn sống nữa, nó đã thành cái hoa rừng
rồi. Bà mới nói rằng: “Không, lúc nãy em cậu nó đi rừng về, nó nói rằng
cháu hãy còn sống, còn khóc đấy, nó bảo em đi nhặt lấy, nhưng em lại
không biết anh để ở đâu cả”.
Thế rồi chính người bố đẻ của đứa bé đã đưa bà Đoàn đi lên rừng lấy nó
về. Thái độ thờ ơ của ông Ph khiến bà Đoàn khó hiểu quá. Trước khi đi,
ông Ph còn đủng đỉnh hút thuốc, uống nước xong rồi mới đứng lên, cầm
theo con dao đi vào rừng rồi ông ta đứng ở xa, chĩa con dao lên ngọn cây
rồi bảo: “Đấy, anh treo ở đấy, bây giờ anh nuôi nhiều con quá, con nào
cũng lớn rồi, mà phải đi lên rừng đào củ mài củ nâu về nuôi khổ hết cỡ
rồi, khổ đến chết rồi, bây giờ anh cũng không nuôi được nữa, cô mang nó
về mà nuôi”.
Hôm ấy là ngày 30 Tết năm 1985. Trời lạnh như cắt da cắt thịt, cái rét
của rừng già thâm u càng trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. Trong cái
rét ghê người ấy, không ai nghĩ rằng đứa bé mà bà Đoàn vít ngọn cây mang
về lại có thể sống sót sau nửa ngày trời không một miếng vải đắp thân,
nằm tít trên ngọn cây cao giữa rừng như thế.
Bà Đoàn rớt nước mắt kể lại: “Lúc tôi nhặt Thương, nó ở trong cái rọ
bằng nửa cái bàn này, người không có một chút quần áo nào cả, vải rách
cũng không có, chỉ có 2 cái chổi lúa cùn kê ở hai đầu thôi. Cả cái dây
rốn cũng vẫn còn, máu me vẫn còn. Về tôi phải tõe cái nứa ra cắt rốn cho
nó. Lúc ở trong rừng, tôi phải cởi cái áo ngoài ra, trùm vào rồi ôm lấy
nó. Họ bỏ nó lạnh như thế cho nó chết đi thôi. Bố nó còn đút cả cái nắm
lá rừng vào mồm nó để nó không thở, không khóc được. Chả biết nó ngoáy
thế nào mà nắm lá ấy lại rơi ra ngoài được. Lúc mà tôi đón nó là cái nắm
lá đã gần “chín” rồi. Cháu nó cũng muốn sống, nó ngoáy được ra đấy”.
Lúc mới nhặt đứa trẻ về, bà Đoàn vẫn đem nó đến cho mẹ đẻ của nó để bú
sữa, nhưng nửa tháng sau, khi sữa mẹ cạn, cô bé được mẹ Đoàn nhá cơm cho
ăn hằng ngày. “Ngày xưa không có máy mà nghiền bột đâu, toàn nhá cơm
thôi. Có cái ghế cao như thế này thì để đầu giường đấy, với một siêu
nước và một nắm cơm để đây. Cứ nắm lại bằng lá chuối đấy. Cứ khóc là lấy
ra nhá cơm cho nó ăn, rồi cho nó uống nước. Toàn ăn cơm nhá thôi đấy.
Không có sữa gì cả, ăn như thế mà nó vẫn lớn đấy…” - bà Đoàn kể.
Cô bé lớn lên trong sự chăm chút nghèo khổ, thiếu thốn, trong tình
yêu thương của bố mẹ và các anh chị. Anh Triệu Văn Kế là người anh trai
dành nhiều thời gian chăm bẵm cho cô em gái nhặt của mình hơn cả. Anh Kế
thương em lắm, anh đặt tên cho em gái là Triệu Thị Thương. Từ đấy về
sau này, ai gọi tên Thương cũng hiểu rằng, tình thương mà gia đình bà
Đoàn dành cho Thương là vô bờ bến.
Chua xót “cái hoa” rụng giữa rừng già Xuân Sơn
Anh Kế nhớ lại: “Khi vít ngọn cây, đem Thương xuống, mọi người chạy lại
bảo xem con bé còn sống hay đã chết rồi. Mẹ tôi lại xem, thấy em nó còn
thoi thóp thở, nó thở yếu lắm rồi. Lúc lấy nó về nó lạnh lắm, lạnh như
hòn đá rồi, lâu lâu mới thấy nó thở, cũng không ai dám bảo thế nào. Cuối
cùng mẹ tôi vẫn mang Thương về, đốt lửa từ lúc mang về cho đến nửa đêm
mà con bé chưa hết lạnh… Hơ lửa mãi, cơ thể nó cũng ấm dần lên”.
Kinh hoàng thay, cũng trong cái ngày bé Thương được cứu sống từ ngọn
cây, có một đứa trẻ khác đã không được may mắn như Thương. Đứa bé ấy
cũng bị ruồng bỏ, bị treo lên ngọn cây nhưng với một phương cách tàn
nhẫn nhất. Bố mẹ của đứa trẻ vì một lý do nào đó đã tự tay ép chết con
mình. Đứa bé ấy sinh vào buổi sáng, người ta không chịu nuôi nó, cho nó
vào cái rọ. Nhưng cái rọ ấy quá nhỏ, không thể nhét vừa đứa bé. Họ cố
sức ấn nó vào trong ấy, ấn mạnh quá, đứa bé đã chết trước khi người ta
tìm ra nó.
Bà Đoàn kể: “Đứa bé ấy sinh sau Thương nhà tôi một chút, nhưng lúc treo
nó, người ta đã cố tình ấn nó mạnh quá, khiến nó chết mất. Lúc người ta
tìm thấy nó, người nó đã mềm oặt ra, bị gãy hết xương ở giữa người thế
này…”.
Có thể, cái đói cái nghèo đã làm cho con người bỗng chốc quên đi mất cả
tình thân ruột thịt. Vì đông con, thiếu ăn, vì sự mông muội một thời mà
họ phải đem con bỏ vào rừng, để rồi cái hủ tục treo con cứ “bám rễ” một
thời gian dài ở nơi núi rừng này. Họ vứt bỏ “máu mủ ruột rà” của mình,
nhẫn tâm treo đứa con mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày của mình lên ngọn
cây mà không một mảy may ân hận, thương xót. Sau này, bố mẹ của Thương
thi thoảng vẫn hỏi thăm bé Thương qua quít, nhưng dường như sự quan tâm
ấy làm bé Thương buồn rầu hơn.
Bản Cỏi nhỏ nên nhà bố mẹ đẻ và bố mẹ nuôi của Thương ở rất gần nhau.
Có thể không chịu đựng nổi áp lực và buồn bã khi hằng ngày phải đối mặt
với đứa con gái mà chính mình đã ruồng bỏ, bố mẹ đẻ của Thương đã
chuyển nhà sang Sơn La. Thế mà, đến lúc lớn rồi, hiểu chuyện rồi, ngày
Tết, Thương vẫn lặn lội đi tìm gặp mẹ và các chị em vì nhớ tình máu mủ.
Khi gặp lại mẹ đẻ lần đó, Thương, mẹ đẻ của Thương và các chị em ai cũng
khóc.
Thương nói trong nước mắt như trách móc, oán hận: “Về gặp mặt nhau như
thế thì khóc để làm gì nữa. Lúc con còn nhỏ thì bố mẹ vứt con đi sao
không khóc. Giờ thì khóc làm cái gì nữa…”. Thương đa sầu đa cảm lắm. Lúc
vẩn vơ một mình, Thương hay nghĩ ngợi về cuộc đời mình. Thương tâm sự
trong nước mắt: “Em buồn lắm chứ. Em nghĩ đi nghĩ lại thấy mình khổ quá,
cuộc đời mình thiệt thòi quá. Các anh chị em ruột đều được sống, con
người ai cũng muốn sống mà tại sao bố mẹ lại lấy em đi treo ở trong rừng
như thế. Giờ nhà nghèo, em không được đi học, không biết chữ, không
biết đọc. Em thấy mình khổ quá…”.
Cuộc sống của cô gái đến từ ngọn cây chưa bao giờ vợi bớt khó khăn.
Thương lớn lên, kết hôn với anh thanh niên cùng bản Phùng Văn Thành. Họ
sinh được hai đứa con một trai một gái, nhưng cuộc sống của họ thì bộn
bề, vất vả vô cùng. Nhà không có một tấc ruộng, vợ chồng Thương phải đi
làm thuê làm mướn kiếm tiền nuôi con. Lúc rỗi việc, không có người thuê
thì vào rừng kiếm măng, hái rau mà bán. Đôi vợ chồng trẻ vì thương nhau
nên bấu víu vào nhau mà sống. Họ luôn ao ước có thể nuôi hai đứa con học
hành tử tế, để không phải sống cuộc đời cơ cực như bố mẹ chúng.
Hủ tục treo con của người Dao tiền ở Xuân Sơn đã bị “bài trừ” khỏi
cuộc sống hơn chục năm nay. Những bản làng xa xôi này đã không còn những
đứa trẻ bị chính bố mẹ đẻ của mình đem vào rừng sâu, treo lên ngọn cây,
mặc cho mưa bão rừng già quăng quật. Có những đứa trẻ may mắn được cứu
sống bởi những vòng tay nhân ái như Thương, như Phúc giờ cũng đã trưởng
thành trong sự đùm bọc, yêu thương của cộng đồng. Cho dù vẫn có những hệ
lụy không nhỏ làm ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống tinh thần và tương lai
của những đứa trẻ ấy, nhưng chúng ta có thể tin tưởng rằng, họ đã là
những “đứa trẻ đến từ ngọn cây” cuối cùng ở vùng núi Xuân Sơn xa xôi
này.
Ông Bàn Xuân Lâm - Chủ tịch UBND xã Xuân Sơn - nói bằng giọng tự hào:
“Giờ người Dao bỏ cái tục đó rồi, không ai treo con nữa đâu. Vì bây giờ
có kế hoạch hóa gia đình rồi. Nhà nào sinh con là Ban kế hoạch hóa gia
đình nắm được hết. Nhà nào sinh con thứ ba cũng có danh sách hết rồi.
Nhân dân cũng có ý thức lắm, đời sống cũng bớt khó khăn hơn trước …”.
-
Thời sự5 giờ trướcHàng trăm năm nay, ở Nam Bộ vẫn lưu truyền giai thoại về một mả đứng, đó là nơi chôn cất Trần Bá Lộc.
-
Thời sự5 giờ trướcLuật sư phân tích về vụ việc hàng chục tỷ đồng trong tài khoản MSB của nhiều khách hàng bị rút ruột.
-
Thời sự8 giờ trướcLuật sư bảo vệ cho Ngân hàng SCB đề nghị bà Trương Mỹ Lan và đồng phạm khắc phục số tiền thiệt hại, 1.166 mã tài sản đảm bảo và tiền các bị cáo khắc phục hậu quả.
-
Thời sự8 giờ trướcÔng Đỗ Đăng L, công nhân tổ cảnh quan - phòng bảo trì sân bãi của Công ty cổ phần Đầu tư Golf Trường An được xác định tử vong dưới hồ nước ở sân golf Việt Yên (Bắc Giang).
-
Thời sự9 giờ trướcSau khoảng 10 phút lốc xoáy quét qua, hàng chục ngôi nhà và cây xanh ở vùng biên tỉnh Quảng Trị bị tốc mái, gãy đổ.
-
Thời sự20 giờ trướcNam TikToker tố “bị đuổi khỏi quán phở vì ngồi xe lăn” đang làm việc với cơ quan chức năng thì lấy lý do sức khoẻ nên xin dừng buổi làm việc, cơ quan chức năng sau đó nhiều lần mời nhưng người này không lên làm việc.
-
Toàn cảnh vụ án Vạn Thịnh Phát -Trương Mỹ LanThời sự23 giờ trướcLuật sư bào chữa cho bị cáo Lưu Quốc Thắng (nguyên Trưởng ban Kiểm soát SCB) cho biết, ông này đang lâm trọng bệnh, sinh mạng tính từng ngày, bản thân bị cáo có vai trò thứ yếu, có nhiều tình tiết giảm nhẹ nên đề nghị HĐXX xem xét miễn trách nhiệm hình sự.
-
Thời sự1 ngày trướcDo ảnh hưởng của không khí lạnh tăng cường yếu nén rãnh áp thấp, kết hợp với hội tụ gió trên cao, tại địa bàn huyện Mù Cang Chải và Văn Chấn (Yên Bái) xảy ra mưa đá kèm dông lốc khiến nhiều ngôi nhà bị tốc mái, hư hỏng.
-
Thời sự1 ngày trướcBị can Trần Anh Quân (quyền Trưởng phòng VAR) được xác định có vai trò quan trọng, trực tiếp đưa tiền hối lộ cho 2 cựu Cục trưởng Đăng kiểm Việt Nam là các ông Trần Kỳ Hình và Đặng Việt Hà.
-
Thời sự1 ngày trướcTrong lúc di chuyển trên đường 363 đoạn qua thôn Kim Đới 2 (xã Hữu Bằng, Kiến Thuỵ, Hải Phòng), xe tập lái tông bị thương người đàn ông đang ngồi bên đường.
-
Thời sự1 ngày trướcSau vụ học sinh lớp 8 bị đánh thương tích nặng, cơ quan công an đã khởi tố vụ án, bị can, bắt giam T.V.M (SN 2008) để điều tra về hành vi cố ý gây thương tích. Vậy, theo quy định, người 16 tuổi gây thương tích bị xử lý thế nào?
-
Thời sự1 ngày trướcVụ việc một tài khoản tại Ngân hàng MSB bị "bốc hơi" hơn 58 tỷ đồng chưa hết ồn ào thì lại có thêm một khách hàng phản ánh cũng bị rút sạch số tiền 27,7 tỷ đồng.
-
Thời sự1 ngày trướcCục Trẻ em vừa có báo cáo nhanh vụ việc nam sinh lớp 8 bị đánh bị đánh đến chết não, do mâu thuẫn khi chơi bóng rổ.