Thủy Tiên trần tình chuyện ‘gái ngoan hay hư’

Cô ca sĩ "Em đã quên" bày tỏ: "Tôi chưa bao giờ là gái hư nhưng nói là gái ngoan thì cũng không dám nhận...".

Cô ca sĩ "Em đã quên"bày tỏ: "Tôi chưa bao giờ là gái hư nhưng nói là gái ngoan thì cũng khôngdám nhận...".


Tôi chưa bao giờ làgái hư nhưng cũng chẳng ngoan

- Trước đây, với nhữnghình ảnh của chị trên báo chí, họ sẵn sàng ghép cho chị chữ “gái hư” hay lốlăng. Nhưng sau "Bước nhảy hoàn vũ", tình thế đang đảo ngược, hình ảnh củachị là “gái ngoan” đang được lòng công chúng…

- Tôi chưa bao giờ là gái hưhết. Nhiều người chỉ đọc mấy bài phỏng vấn trên báo mà cứ tưởng tôi ghê gớm,nanh nọc, khoe hàng. Từ đó, tôi biết, rất nhiều khán giả không thích tôi.Tôi nghĩ, có thể họ chưa hiểu hết con người tôi, mà tôi cũng không hiểu saobáo chí lại viết vậy và không hiểu sao, tôi đã từng như vậy.

Thủy Tiên trần tình chuyện ‘gái ngoan hay hư’
 

- Theo chị, thế nàolà gái hư?

- Gái hư à? Thế này nhé, tôiđã rất buồn và bức xúc khi tự nhiên tôi được lên báo phát ngôn: Tôi rấtthoáng trong chuyện sex. Có sự hiểu nhầm ở đây khi tôi phát ngôn về vấn đềsống thử, tôi mà làm ầm lên thì có ai hiểu tôi không, hay là họ lại phán chotôi rằng, cô này đang cố tình đánh bóng tên tuổi. Thôi, tôi im lặng.

- Người ta nghĩ chị hưđâu phải một bài phỏng vấn hay một lời phát ngôn bạt mạng…

- Tôi sai ở chỗ, tôi không cókinh nghiệm nói năng, phát ngôn, truyền đạt. Nói chuyện với anh nãy giờ, tôiđang thấy rối tung để truyền đạt sao cho đủ, sao cho đúng đây. Mà tính tôinóng lắm, cứ thấy sai hay không ổn là lại yêu cầu người ta phải thế nọ, thếkia, chạm tự ái họ, họ càng ghét tôi. Tôi từng nghĩ, thôi thì chỉ một bàibáo, không sao đâu, rồi thì dồn dập, dồn dập. Tôi tự hứa là sẽ rút kinhnghiệm.
 
- Chị đã làm ai tổn thương bởi tính nóng nảy của mình?

- Tôi ít va chạm. Tôi chỉ cógia đình, người yêu, công việc, bạn bè thì rất ít nên chẳng làm ai tổnthương bao giờ. Va chạm với báo chí thì nhiều.

- Chị không là gái hư,chị tự nhận mình là gái ngoan sao?

- Tôi không phải gái hư nhưnglà gái ngoan thì tôi cũng không dám nhận. Tôi chỉ chia sẻ rằng, bạn bè tôirất ít, tôi đi hát hay đi làm việc gì xong thì về nhà, không giao du, chơibời gì hết, vừa đỡ thị phi lại vừa đỡ rắc rối dính vào mình. Nói thật, tôingại chỗ đông người lắm, ai nghe tôi nói trên truyền hình thì rõ, như sắpmếu vì tôi thấy không tự nhiên, chẳng biết nói gì trước đám đông. Được ở nhàthì tôi nuôi dưỡng được cảm xúc hơn, cái này giúp tôi rất nhiều trong côngviệc sáng tác. Tôi gặp nhiều người, tiếp xúc với tôi rổi tỏ vẻ ngạc nhiên: “NhìnTiên vậy mà không phải vậy”.

Theo tôi, ngoan hay hư, mộtphần xuất phát từ gia đình dạy dỗ, một phần nữa là do ra ngoài xã hội, ngườita sẽ gặp những va vấp để tự hoàn thiện những khiếm khuyết. Tôi đi được đếnngày hôm nay, cũng phải vấp nhiều lần mà cũng chưa chắc chắn được, là sẽ vấpthêm bao nhiêu lần nữa. Tôi tự nghĩ là: “Phải biết tự đặt mình vào vịtrí của người khác, hiểu cho họ và tránh làm nhau bị tổn thương”. Còngia đình, tôi học từ bà ngoại, từ mẹ…, nhiều khi tôi vẫn nghe văng vẳng câumẹ tôi bảo: “Con gái thì phải nên thế nào? Ăn uống thì cũng phải xem cáicách ngồi, cách nói năng, đi đứng...”

Thủy Tiên trần tình chuyện ‘gái ngoan hay hư’
 

Tôi vẫn là đứa"đi thưa, về trình"

- Nhưng gia đình chịkhông phải là một gia đình “hạt nhân” hoàn thiện, chị có gặp khó khăn gìtrong quá trình trưởng thành?

- Ngày còn bé, gia đình tôikhó khăn, thiếu thốn. Tôi nghĩ, thời đó, ai chả vậy, ai mà chả nghèo, chảkhó khăn. Trải qua thời điểm đó, ai mà không phải nhớ, nghèo và đói lại càngphải nhớ bởi đó là những kí ức gây ám ảnh. Bố tôi mất sớm thì rõ ràng, tôithiếu thốn tình cảm, mà thứ tình cảm này rất thiêng liêng với bất kì ngườicon nào. Mà lúc đó, mẹ tôi bắt đầu làm kinh doanh, bà giỏi lắm, làm đượcnhiều tiền, gia đình tôi sung túc, lúc đó, về vật chất, tôi đã chả thiếu thứgì rồi. Mà nhắc đến mẹ, bà ăn chay bao nhiêu năm rồi, toàn đi cầu phúc chotôi… Mẹ tôi còn trẻ và đẹp lắm, thế mà bà chẳng chịu đi bước nữa…

Trước giờ, ở nhà, tôi vẫn là“đi thưa - về trình”, giữ ý tứ. Ra ngoài, có đùa giỡn, lếu láo với ai thì cứviệc. Cứ về nhà mà giở trò xem, mẹ tôi cấm tiệt…

- Bao nhiêu % gia đìnhhay xã hội giúp hình thành con người chị ngày hôm nay?

- 50-50. Gia đình dạy tôitính cách phải nữ tính mà ai cũng bảo là điệu đà đấy. Còn xã hội tập cho tôitính cách phải sống mạnh mẽ, vượt qua mọi khó khăn và vượt qua chính cả nỗisợ hãi bản thân mình. Tôi ra đời tự lập sớm lắm nên tôi hiểu, sống ở đời,tôi chả hơn thua gì với ai được hết… Họ có ăn hiếp tôi, tôi cũng vâỵ thôi à!Mà ngược lại, tôi thì chả hiếp đáp gì được ai rồi.

- Thế còn tình yêu,chuyện tình cảm dạy gì điều gì?

- Tôi xếp tình yêu đứng thứ 3sau gia đình và sự nghiệp. Tình yêu chỉ có một, cái na ná tình yêu thì nhiềuvô kể mà tôi nghĩ, cái này phụ thuộc vào cảm xúc con người. Với tôi, tìnhyêu chỉ là “hậu phương” giúp tôi sống an tâm để thích thú với công việc.Tình yêu không đóng vai trò gì trong hình thành con người tôi cả, chỉ có mộtcái gì đó nho nhỏ - đủ để tôi cảm nhận. Tình yêu mà dạy dỗ nhau nên ngườiđược thì lí trí quá, mất hết cảm xúc. Những cái na ná tình yêu thì tôi trảiqua nhiều rồi, duyên đến rồi duyên đi, mà duyên đi rồi thì thôi, đó làchuyện bình thường.

Thủy Tiên trần tình chuyện ‘gái ngoan hay hư’
 

Co chân mà nhảy qua"đá cục"

- Chị có nhìn lại thời xùxì, mặc váy đi giày búp bê, hát nhạc rock và so sánh với thời điểm bây giờ?

- Tôi thấy bây giờ tôi thànhcông nhờ nhiều yếu tố, trong đó có sự may mắn. Giỏi, đẹp, hát hay giờ nhiềulắm nhưng bản thân tôi, tôi gặp may mắn nhiều lắm.

Lúc tôi bỡ ngỡ lên Sài Gòn,hồi đó mới tốt nghiệp lớp 12, mà tôi nhớ chính xác - khoảng 20 ngày nữa làtôi phải thi vào trường Nhạc viện. Tôi bơ vơ lúc 5 giờ sáng, thấy hàng quán,nhà cửa đóng hết, chỉ có tiếng xe máy kêu tạch tạch tạch sáng sớm chở hàng.Tôi cứ đi bơ vơ và tự hỏi, không biết đến bao giờ tôi mới chạm được vàothành công mà tôi mong muốn… Như tôi đã nói – có những quá khứ ám ảnh nênnhững gì tôi nhớ, phải ám ảnh lắm. Tôi biết ơn những hình ảnh đó.

Anh nghĩ sao, một cô bé 18tuổi - đường Sài Gòn phải mất mấy năm sau mới thuộc, bạn bè không có một ailại có được những gì của bây giờ? Người ta đẹp hơn, hát hay hơn, người tagiỏi hơn, còn tôi, tôi thấy, tôi có nhiều may mắn hơn.

- Có bao giờchị tiếc vì mình rũ bỏ hình ảnh cũ?

- Tại sao tôiphải tiếc?

- Tôi thấy ngày xưa chịcá tính lắm, hay chị chỉ cá tính “nửa vời”?

- Người ta sống chỉ được mộtlần trên đời, rồi sẽ chết hết. Quan trọng là khi sống, phải làm được gì. Hồiđó còn trẻ, thích cái gì lạ lẫm, độc đáo, cá tính, lớn rồi, tôi quan niệm:âm nhạc phải là cái gì đó chia sẻ, gần gũi. Một cô chia tay người yêu, tìmđến nghe nhạc của tôi, rồi buồn bã, rồi khóc được, cười được, rồi thấy đượcchia sẻ. Tôi thích vậy đấy. Tôi không muốn “tự kỉ” trong âm nhạc thêm nữa.Cá tính của tôi là sống cho bản thân tôi, tôi kệ ai bảo “nửa vời” hay “giảcầy”.

- Liệu có cú shock nàokhiến chị thay đổi hay đơn thuần, đó chỉ là sự trưởng thành?

- Cả 2. Trên một con đường,tôi phải vấp ngã nhiều để biết tránh. Ngày trước, tôi không biết có cục đá ở đâu để tránh.

- Bây giờ chị tránh “cụcđá” bằng cách đi vòng qua…?

- Việc gì phải đi vòng qua.Tôi co chân mà nhảy qua cục đá, có tiện hơn không?

- Chị sống và suy nghĩkhá độc lập, chị nghĩ sao về hình ảnh những người phụ nữ độc lập, sống vàlàm theo những gì mình thích?

- Độc lập, không dựa dẫm,biết làm, biết hưởng thụ là người con gái văn minh.

Thủy Tiên trần tình chuyện ‘gái ngoan hay hư’
 

Đến 70 tuổi, tôi vẫnnghe nhạc...

- Sau cuộc thi Bước nhảyhoàn vũ, chị giữ lại cho mình hình ảnh nào?

- Kỷ niệm thì nhiều lắm, tôikhông nhớ hết được. Quan trọng là tôi đã trải qua một trải nghiệm đầy dư vị:có buồn, có vui, có tủi… Vui nhất là được khán giả ủng hộ. Bên cạnh tôi lúcđó, cũng có người thân, gia đình ủng hộ.

- Nhiều khán giả đã tựtrả lời hộ cho chị câu hỏi trên, hình ảnh chị nên nhớ là hình ảnh chụp cùngbác Tuệ (mẹ đẻ cầu thủ Công Vinh)… Hình ảnh đó đã chứng minh cho mọi ngườithấy, mối tính của chị và Công Vinh vẫn rất bền chặt…

- À, cái đó thì rất vui rồi(cười lớn), gia đình anh Vinh lúc nào cũng ở bên cạnh tôi hết. Nói thật làthời điểm này tôi cũng không muốn chia sẻ nhiều về chuyện tình cảm trên báochí. Anh cũng thông cảm và đừng gài tôi nữa.

- Chị biết sợ dư luận từlúc nào thế?

- Tôi nghĩ, nhiều khán giả,cả người yêu tôi lẫn ghét tôi muốn biết những thông tin về đời sống riêngcủa tôi nhưng mà cũng nhiều khán giả phản hồi với tôi rằng, họ thấy khó chịukhi cái cô này suốt ngày lên báo kể chuyện yêu đương trong khi hát hò thìchả có gì mới. Khán giả thì không nghĩ và sống cho mình được nên bây giờ,tôi thấy cái gì hợp lí tôi mới làm. Tôi muốn tránh những phiền phức dành chomình thôi, chứ dùng chữ “sợ dư luận” thì hơi quá.

- Đến giờ này, chị đãnghĩ đến kịch bản làm dâu? Mẹ chị chưa giục hay sao?

- Tôi chưa nghĩ đến đâu. Chắcphải 2 năm nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này của anh. Là con gái một mà, mẹtôi giục hoài, bà bảo với tôi là: “Mẹ mong có cháu ẵm lắm rồi”. May mà bàluôn ủng hộ tôi trong sự nghiệp, mà tôi muốn sự nghiệp của mình cần pháttriển hơn nữa trước khi tính đến chuyện khác.

- Về phía gia đình CôngVinh thì sao?

- Cả mẹ Tuệ và mẹ tôi đềuthông cảm với con cái. Họ cũng nghĩ đến sự nghiệp của 2 đứa nhiều trước khigiục chuyện cưới xin.

- Bác Tuệ có nghe nhạccủa chị và đặc biệt thích bài hát gì của chị không?

- Trời, ngay cả mẹ tôi nghenhạc của tôi còn không hiểu nữa là bác Tuệ. Người lớn, họ quan tâm đến nhữngca sĩ khác cơ, ví dụ như Trọng Tấn, Anh Thơ… hay họ đi chùa, đi làm từthiện. Tôi chỉ nghĩ, có lẽ tôi đến lúc 70 tuổi, tôi vẫn nghe Muộn màng hayEm đã quên… quá, còn nhảy như trên Bước nhảy hoàn vũ thì chưa dám nghĩ.


Theo Người Đẹp



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.