Giằng xé ở, đi

Tôi đã chín lần bị Trương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương.

Tôi đã chín lần bịTrương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấmlưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đếndụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về choTrương.

37. Trương Văn Huy đã cầmdao chém sâu vào cánh tay của chính anh.

Tôi hốt hoảng vơ giẻ rách trênsàn chận lên vết thương máu đầm đìa của anh, thét lên:

- Anh làm cái gì đấy? Anh điên à?

Trương trái lại, giàn giụa nướcmắt nhìn tôi nói:

- Anh yêu em! Chém em thì thà anhchém chính anh còn hơn!

Sau buổi tối đầy máu và nước mắtấy, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn.

Giằng xé ở, đi

Tôi không biết phải làm gìnữa. Ra đi thì không cầm lòng, ở lại thì quá khổ sở. Bất kỳ một chuyện gìkhông vừa ý, Trương đều lôi tôi ra đánh đập.

Khách mua trầu đều là nam giới,trao đổi với khách vài câu anh cũng tát tôi tối tăm mặt mũi. Nhưng ngay sau đó,anh lại quỳ xuống khóc lóc van xin tôi đừng bỏ đi.

Anh mang những chi phiếu rấtnhiều tiền về đưa tôi cất giữ, như để tôi thấy anh rất tin cậy tôi. Anh đưa tôiđi mua quần áo đắt tiền, tôi lại có thêm những bộ đồ lót đẹp và những màu sơnmóng tay đẹp nhất.

Thế nhưng, hễ tôi mở miệng nhắctới gia đình ở Việt Nam, anh lại quát lên rằng họ chẳng liên hệ gì tới anh, đừnglàm phiền anh như thế. Và anh nhắc đi nhắc lại, anh không thể chia sẻ tôi cho aithêm lần nào nữa.

Tôi đã bỏ trốn nhiều lần, trênchiếc xe máy cũ kỹ của nhà. Tôi muốn bỏ đi thật xa.

Có lần tôi ra đi tay không, khôngmang theo gì. Có lần tôi mang theo ít quần áo phòng thân. Cũng có lần tôi chạyxe ra ga, vứt xe tại cổng ga rồi lên tàu, với một chiếc vé vừa mua vội trên máybán vé tự động, mua chiếc vé của chuyến tàu chạy sớm nhất mà không nhìn xem nơiđến là đâu.

Tôi đã chín lần bị Trương bắt lạinhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Cólần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng cólần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương.

Tôi thấy mình như con kiến trongbài ca dao ngày xưa mẹ tôi hát cho tôi nghe, con kiến mà leo cành đa, leo phảicành cụt leo ra leo vào. Bài ca dao ấy là bà ngoại dạy mẹ.

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới mẹ. Tôimuốn về Việt Nam.

Lần thứ mười chạy trốn, Trươngkhông tìm ra tôi nữa, vì tôi đã bay về Việt Nam.

38. Con trai tôi đang mọcrăng sữa, nó rúc vào mẹ trong cơn sốt nhưng hoàn toàn không có phản xạ đòi bú,có lẽ bởi nó chưa từng được bú mẹ.

Ba tôi mừng nhưng không nói gì,đi ra đi vào quanh quẩn, bảo tôi có thích ăn gì không thì bảo mẹ đi chợ.

Những giây phút được ôm con vàolòng, ngắm nó ngủ, vui sướng biết bao.

Tiệm sinh tố của Ngà giờ trởthành quán cà phê Trung Nguyên, bàn ghế thay đổi, có mấy nhân viên phục vụ trẻmăng.

Tôi đứng với nó ở cổng bịn rịn,chồng sắp cưới của nó trẻ hơn nó hai tuổi, nhưng rất ra dáng đàn ông. Cũng làdân công trình, ăn to nói lớn, nhưng chiều vợ hết mực.

Nó kêu tôi vào ngồi trong quán,tôi nói, chịu, tao không uống nổi. Ngà dỗi, bảo, tự tay tao pha mà mày chê hả?Hay bây giờ chỉ thèm cà phê Đài Loan, chỉ những cái gì của Đài Loan thì mày mớithấy ngon? Chồng Việt mà mày còn chê nữa là!

Ngắm tôi buồn rầu, Ngà nhận xét:

- Mày không chỉ gầy đi, mày còngià đi nhiều lắm, gái một con mà như nạ dòng, trông sầu đời lắm!

Tôi bảo:

- Thằng bồ tao giá mà nhìn thấytao đứng nói chuyện với mày, nó sẽ cầm dao rượt tao chạy trối chết.

Giằng xé ở, đi

Ngà trợn mắt không tin vàotai mình. Tôi nói:

- Thật đó, nó sẽ nghĩ tao có thểbị đàn bà con gái dụ dỗ trở thành đồng tính, hoặc nếu quen biết có chỗ dựa thìsẽ bỏ nó mà đi. Nhiều hôm nó đuổi đánh, tao phải chạy đi trốn hết cả đêm, sángsau mới dám về.

Ngà văng tục, nó bảo, mày khôngbỏ nó đi mà tại sao lại cứ bắt bồ với nó làm gì rồi về kể khổ, mà nếu thế thìsao mày về đây được?

Tôi nói: Chuyện dài lắm. Tao đãtrốn nhiều lần rồi đấy chứ! Ngà nói: Mày về đây phụ tao bán cà phê, đã nhiều đứalấy chồng Đài Loan quay về Việt Nam rồi, mày về đây mà nuôi lấy con, tao thấy bamá mày mỗi lần đẩy thằng cu ra đây chơi thường thở dài, lau nước mắt. Có kháchgọi gì đó, Ngà chạy vào quán rồi lại hối hả chạy ra, bảo tôi:

- Ở đây, thôi đừng đi nữa, chờtao tí nhá!

- Thôi, tao về đây!

Tôi chạy xe bâng khuâng qua quậnMột, qua cổng giảng đường Đinh Tiên Hoàng, mùa tốt nghiệp, sinh viên tấp nậpqua, chờ nhau túm tụm trò chuyện trong sân trường.

Tôi ngần ngừ đứng bên này đường.Mới chỉ hơn hai năm, đời tôi đã ra thế này. Còn phải sống bao nhiêu năm nữa mớiđược bình yên?

Tôi quay xe về nhà, thương contôi quặn thắt. Cuộc sống yên bình là do mình chọn. Tôi hoàn toàn có thể lựa chọnmột cuộc sống khác, thế mà tại sao cứ đi về phía sóng gió?

Tôi mới hai mươi tư tuổi, mộtchồng, một đứa con, ngủ với bốn người đàn ông, là cô dâu Việt vừa bị bỏ rơi vừađang chạy trốn.

39. Tôi vô cùng giàu có,tôi đang có trong tay hơn một tỷ đồng. Một số tiền nằm mơ cũng không thể có. Sốtiền này đang nằm trong nhà băng ở Đài Loan.

Tôi không biết có thể rút số tiềnnày qua chi nhánh ngân hàng Đài Loan tại Việt Nam hay không, dù sao tài khoảncũng mang tên tôi. Tôi đang giữ toàn bộ giấy tờ hợp pháp, sổ gửi tiền, thẻ rúttiền, hộ chiếu và thẻ cư trú của tôi cũng vẫn còn thời hạn.

Nhưng trong số đó, chỉ có vài vạntệ là của tôi, còn lại tất cả đều là từ số chi phiếu mà Trương đưa cho tôi.Trong đó là tiền dính máu, tiền cờ bạc, tiền đòi nợ thuê, tiền bán ma túy, tiềncầm đồ lãi suất cao, tiền phi pháp.

Tôi không có ý định dùng tiền bẩncủa anh ta. Chắc chắn Trương cần tôi hơn số tiền này, nhưng tôi cũng thế, tôicần chính bản thân mình hơn số tiền này. Tôi nghĩ sẽ kiếm cách trả lại anh ta.

Thế nhưng đã hơn một tháng trôiqua, tôi hoàn toàn không hề có tin tức gì của Trương. Tôi gọi điện sang Hoa Liênhỏi người chị họ đang ở đây, xem Trương có gọi điện không. Trước đây có một lầntôi trốn tới nhà chị ở Hoa Liên, Trương đã lần được theo tìm tôi. Chị nói,Trương không hề gọi điện tìm tôi như mọi lần.

Giằng xé ở, đi

Tôi gọi điện tới quán ăn ViệtNam ở ga Đào Viên, Trương biết chỗ này có người quen của tôi, Trương đã đảoqua đây nhiều lần mỗi khi tôi bỏ trốn. Các chị cho biết, không thấy bóngdáng của Trương hay đàn em.

Tôi hoang mang. Tôi không dám làmgì đống tiền đồ sộ này, nhưng tôi không lẽ đã tiêu tan trong đời anh ta như thế?Hay đã có việc gì xảy ra, anh ta đã thật sự cầm dao tự sát như từng doạ?

Một tuần lễ sau, tôi rốt cuộcquyết định gọi điện cho Trương Văn Huy. Huy khóc trong đầu dây nói, hãy quay trởlại đây, anh rất yêu em, anh không biết vì sao nhưng anh không thể thiếu emđược, em tin hay không thì tùy.

Tôi nén lòng, nói với đầu dây xaxôi kia:

- Tôi sẽ trả lại tiền cho anh,trả tất cả, anh hãy buông tha cho tôi.

- Tôi chỉ cần em, tôi không cầntiền!

- Tôi cần nuôi con, con tôi cầntôi. Tôi không sang Đài Loan nữa!

- Anh nhớ em lắm, anh đang rấtđau đớn, hôm em bỏ trốn, vì vội đi tìm em, anh đã ngã từ đầu cầu thang xuốngđất, hiện anh đang bó bột nằm bất động trong bệnh viện.

Thì ra đó là lý do Trương đãkhông đi lùng sục tôi. Tôi không biết có nên tin hay không.

Một ngày sau, tôi đăng ký vé máybay sang Đài Loan. Tôi chỉ định sang để xem thực hư và rút tiền chuyển sang tàikhoản của Trương trả cho anh thôi. Rồi đường ai nấy đi, tôi sẽ về Việt Nam nuôicon.

Nào ngờ tôi ra đi tới tận ngàyhôm nay chưa một lần quay lại Sài Gòn.

Tấm vé khứ hồi quay về thành phốHồ Chí Minh ấy, tôi vẫn giữ trong tập giấy tờ cá nhân của tôi, một lần vô tìnhgiở nó ra, tôi đã thổn thức khóc.

Dường như có một điều gì đó nếuđã đổ vỡ trong đời rồi thì khó mà hàn gắn lại được nữa. Cho dù thời gian, dù tôicố gắng, dù tôi thiện lương, những người đến trong đời đều khiến tôi đau đớn.

Kỳ tiếp: Ngõ cụt

* Hình ảnh minh họa trong bộ ảnhcủa nhiếp ảnh gia Trương Càn Kỳ (Đài Loan)

Theo Trang Hạ
Giằng xé ở, đi




Danh tính kẻ cướp xe ô tô, đánh tử vong người dân ở Hà Nội
Sau khi sử dụng ma túy, Ma Vũ Duy gây ra 2 vụ trộm cắp xe ô tô của người dân ở tỉnh Thái Nguyên và Hà Nội. Chưa dừng lại đó, do ảnh hưởng của ma túy, Duy cởi quần áo đi bộ trên đường. Khi bị người dân truy đuổi, đối tượng chạy vào nhà dân và dùng xẻng tấn công khiến một người tử vong.

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.