Hành trình tìm lại chính mình

Cuối cùng họ đã bước qua được ranh giới của chính mình, trở thành người mình muốn và có được hình hài ao ước. Nhưng dù thế nào chăng nữa, cả đời này, những con người ấy vẫn không thể đi hết chặng đường số phận mà tạo hóa đã vạch sẵn...

Tôi gặp chị chớp nhoáng sau đêm diễn thời trang ở quán Đêm Vọng, bar dành riêng cho những người thuộc giới tính thứ ba ở Hà Nội. Nếu không phải chị đi cùng và lẫn vào nhóm người chuyển đổi giới tính vừa rời khỏi sân khấu kia, chắc sẽ chẳng ai chú ý tới chị. Cho vội số điện thoại, chị nói với theo: "Tới chỗ chị, em sẽ được nghe câu chuyện đầy nước mắt của một thằng đàn ông suốt 20 năm đi tìm chính mình. Và giờ, đứng trước mặt em, người đàn ông ấy đã là một phụ nữ thực sự".

Cu Minh trở thành... cô Diễm

Diễm là cái tên con gái mỹ miều và đẹp chị chọn để gắn vào thể xác đàn bà đã qua chuyển đổi của mình. Chị không muốn nhắc nhiều đến cái tên Minh bố mẹ đặt cho từ khi chào đời bởi nó gợi nhớ đến tuổi thơ của một cậu con trai, gợi nhớ đến bất kỳ những hình ảnh gắn với "thằng mầm giềng, mầm tỏi". Diễm muốn được người khác gọi mình bằng chị, bằng cô, muốn tạo cho người khác thói quen khen mặc bộ váy này đẹp hay trang điểm thật xinh.

Diễm từng là con trai, làng xóm ở Long An cũng quen với sự xuất hiện của một thằng bé Minh trong gia đình nhà nọ có ba anh em đó. Ai cũng gọi là cu Minh, chỉ có mình Diễm biết Diễm là ai...

Khi Diễm chưa chào đời, mẹ Diễm thầm ao ước con đầu lòng là một nàng công chúa, “ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Âu cũng là định mệnh, "mong ước của mẹ" sinh ra dưới vỏ bọc của một người con trai. Tâm hồn của người con gái cứ thế lớn dần lên và được nuôi dưỡng bằng những năm tháng tuổi thơ nghèo khổ. Diễm thích mặc quần áo con gái, muốn chơi cùng các bạn nữ và đặc biệt luôn có những cử chỉ, điệu bộ giống phái yếu. Trong tâm niệm của mình, Diễm luôn nghĩ mình là phụ nữ và không có thiên hướng đàn ông.

Khi Diễm mới 10 tuổi, Diễm muốn trút khỏi cái lốt con trai để được tự do mặc đồ mình thích, tự do sống với bản năng đang trỗi dậy trong một thứ giới tính kỳ quặc, nam chẳng phải, nữ cũng không. Cô bỏ nhà đi làm thuê làm mướn...

Ngày đó, chưa có khái niệm về chuyển đổi giới tính nên Diễm chỉ đơn giản muốn thỏa mãn được làm cô gái trong mình. Sau này, quăng quật ngoài đời nhiều, cô mới biết, mình có thể biến ước mơ thành sự thực, mình không còn phải xấu hổ, tự ti khi rõ ràng là con trai lại mang đồ con gái.

18 tuổi, Diễm mới chỉ là con gái một nửa với khuôn ngực đầy đặn phẫu thuật ở Việt Nam. Chừng ấy thôi cũng đã là cả một thành quả cố gắng tích cóp, dành dụm sau những ngày tháng cơ cực. Những cuộc tình trai thâu đêm để thỏa mãn dục vọng mãnh liệt khiến Diễm nhận ra rằng, đó chỉ là sự lợi dụng. Sau những giày vò đau đớn thể xác, cái cô nhận được là ánh mắt khinh bỉ hay cái cười ác ý của bạn tình vì hình dạng kỳ quái, trên đàn bà, dưới đàn ông của cô. Khi ấy, cô chưa là một người đàn bà hoàn chỉnh.

Những day dứt, mong ước mãnh liệt làm đàn bà trong Diễm như được thôi thúc và thêm sức mạnh. Cô quyết sang Thái Lan tìm lại chính mình, tìm lại cái lẽ ra tạo hóa phải ban cho cô ngay từ khi mới lọt lòng. Cuộc đại phẫu của cuộc đời mang đến cho Diễm nỗi đau thể xác đến tột cùng nhưng đổi lại bù đắp cho người đàn bà ấy bằng niềm hạnh phúc khôn tả. Bốn giờ trong phòng phẫu thuật với ba lần gây mê, Diễm tưởng như mình chết đi sống lại ngần ấy lần. Hóa ra làm đàn bà thật đau đớn...

Nhớ lại những chuỗi ngày đau đớn đã qua quả không đơn giản. Diễm bảo với tôi, cô không muốn nhớ đến hay nhắc lại ca phẫu thuật ấy nữa bởi nó gợi lại trong cô những hình ảnh đáng sợ. Gợi mãi, hỏi mãi, cuối cùng cô cũng chia sẻ nỗi đau đớn trong phòng phẫu thuật.

Ánh đèn phòng phẫu thuật lờ mờ chiếu xuống. Diễm nhận ra 4 bác sĩ qua màu áo trắng. Trước khi lên bàn mổ, cô đã phải tiêm hoócmôn hàng năm trời, sau khi đủ điều kiện mới tiến hành chuyển đổi "cắt chỗ này, đắp chỗ nọ" theo cách của người đời nói ứng đúng vào những người chuyển đổi như Diễm. Bỏ đi phần làm đàn ông để tái tạo thay vào đó là "cái của người phụ nữ" là quan trọng và đau đớn nhất. Mặc dù đã được tiêm thuốc mê nhưng cô vẫn cảm thấy từng nhát dao rạch, đường kim mũi chỉ và cả lúc các bác sĩ tạo ra bộ phận phụ nữ cho cô.

Nỗi đau bắt đầu gặm nhấm và hành hạ Diễm sau ca phẫu thuật. Diễm như vừa chết đi để được đầu thai vào kiếp mới. Ở kiếp này, cô sẽ là đàn bà, một người đàn bà hoàn chỉnh. Bốn tháng không hề có cảm giác, Diễm liên tục phải tiêm thuốc cân bằng cảm giác. Không thể đi lại, mọi sinh hoạt cá nhân đều được tiến hành qua ống tiểu tiện. Để đảm bảo vết thương, hằng ngày cô phải rửa bằng dung dịch chống nhiễm trùng. Đồ ăn phải là những thức ăn dễ tiêu hóa, chủ yếu là sữa và tào phớ. Nỗi cô đơn xâm lấn khi không một người thân bên cạnh, chỉ có hai người chăm sóc Diễm thuê khi sang Thái.

Cô đã khóc, khóc vì hối hận, thà để vậy sẽ không phải chịu nỗi đau đớn này. Diễm đã hồi hộp chờ đợi cái ngày được lên bàn mổ bao nhiêu thì giờ lại chán nản bấy nhiêu. Từng ụ máu trong bụng trào ra nhiều khiến cô tưởng chừng như chết ngay đi được. Nghẹn ngào trong tiếng khóc, cô bảo, có lẽ do ông trời thương vì đã phải chịu nhiều thiệt thòi, vất vả nên cứu vớt, nếu không, ra máu nhiều như vậy, cô đã về với ông bà ông vải.

Sau 1 tháng 10 ngày ở Bệnh viện Pratunam, Thái Lan, cô trở về Việt Nam với đầy ắp hy vọng về một cuộc sống mới. Chuyến đi chống lại tạo hóa lần này của Diễm phần là để thỏa mãn khát khao làm đàn bà, phần vì muốn giữ chân người tình. Mối tình trai kéo dài 5 năm khiến cô dám đánh đổi cả mạng sống để được trở thành người phụ nữ của gia đình theo đúng nghĩa. Cô hiểu, hạnh phúc gia đình với những người thuộc giới tính thứ ba mong manh và mờ ảo, thậm chí không có thực.

Dù có làm giống đàn bà đến mấy chăng nữa thì cũng không thể đi hết con đường số phận đã định sẵn. Những người như cô không thể sinh con. Bạn trai Diễm bỏ đi cũng vì lý do ấy. Lòng cô chợt rách toang làm thức dậy nỗi đau thể xác còn chưa lành hẳn.

Đã nửa năm trôi qua, cuộc sống của Diễm dường như đã dần đi vào quỹ đạo. Cô sống khép kín, ăn chay như để tâm hồn thanh tịnh và bớt bụi trần. Trước kia mạnh mẽ dũng cảm là thế, giờ cô mang nét dịu dàng, nữ tính của người phụ nữ đang vào độ chín. Diễm cũng muốn lấy chồng, muốn có một người đàn ông đủ tin cậy làm chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời cô sau này. Trong Diễm bây giờ là niềm tự hào. Ca phẫu thuật thành công giúp cô có được các bộ phận phụ nữ thật hoàn hảo. Diễm được xem như một trong số những người Việt Nam may mắn chuyển đổi thành công.

Theo Minh Phương



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.