Lại sa chân lỡ bước

Thật may, ông chủ tốt bụng, sạch sẽ và dễ tính, chỗ ở yên ổn, lương cao, tôi dự định sẽ ở đây lâu dài. Tôi không còn biết lâu dài là bao lâu, tôi chỉ biết tôi muốn như thế này mãi mãi. Một ngày, Trương Văn Huy ngỏ lời muốn tôi làm tình nhân của anh ta.

Thật may, ông chủ tốt bụng,sạch sẽ và dễ tính, chỗ ở yên ổn, lương cao, tôi dự định sẽ ở đây lâu dài. Tôikhông còn biết lâu dài là bao lâu, tôi chỉ biết tôi muốn như thế này mãi mãi.Một ngày, Trương Văn Huy ngỏ lời muốn tôi làm tình nhân của anh ta.

34. Ông chủ mới hơn tôimột giáp, cũng mới chỉ ba lăm ba sáu tuổi. Cửa hàng của ông nằm ở góc phố, gầnchợ đêm, tầng một vừa bán trầu cau thuốc lá vừa đặt mấy chiếc máy đồ chơi gắpthú nhồi bông, nhạc réo binh boong suốt ngày đêm.

Ông chủ mới to béo bệ vệ, họTrương, tên là Văn Huy. Ông đã li dị vợ từ lâu, hiện ở một mình trong cửa hàng.Tầng hai là phòng ngủ đặt một chiếc tivi lớn. Tầng ba chất đủ thứ linh tinh vụnvặt, hàng hóa, đồ cũ. Cửa sổ ngách trông sang khu chợ đêm mỗi tối người đi chơiđông kín, sau này khung cửa là người bạn thân thiết nhất của tôi những lúc côđơn.

Công việc bán trầu cau khá đơngiản, quả cau nhỏ như nụ hoa hồng, được gọt sơ rồi bao quanh bằng lá trầu xanh.Trầu cau được gói vào túi ni lông nhỏ có khóa kéo miệng, đặt gọn trong một chiếccốc uống nước bằng giấy bé xíu. Người ăn trầu sẽ nhổ nước miếng vào chiếc cốcgiấy, vừa tiện vừa vệ sinh. Chiếc cốc giấy vừa vặn với khung đặt cốc nước trênđầu xe ô tô.

Việc của tôi chỉ là ngồi trôngquầy, bán hàng xong, tôi đi chợ nấu cơm cho cả hai, nhưng thường thì chúng tôiđều ăn cơm ngoài hàng. Tôi gọi cơm hộp về ăn, vừa ăn vừa trông hàng.

Ngồi làm xong hàng, không có việcgì, tôi săm soi đôi bàn tay. Đôi bàn tay tôi đã có màu hồng hào như đôi má tôi,sau bao nhiêu sóng gió hãi hùng. Tôi xinh đẹp dần lên, tôi dành thời gian rảnhđể sơn những chiếc móng tay tôi theo màu tôi yêu.

Chợ đêm bán rất nhiều móng taygiả, những mẫu móng kiều diễm. Tôi phát hiện ra tôi làm móng rất khéo, nhữngchiếc móng tay đẹp nổi bật làm tôi tự tin và tự hào về chính bản thân mình.

Lại sa chân lỡ bước

Có ai nói, móng tay là thứ cánhân nhất trong những thứ cá nhân. Ai săm soi móng tay là kẻ đang trong tâmtrạng ích kỷ nhất. Có sao, cuộc sống bây giờ tôi chỉ còn sống vì tôi.

35. Hôm đó là ngày cuốinăm, lại là một cuối năm, tôi luôn ngơ ngẩn nghĩ tới quê nhà, những buổi chiềucuối năm ở Sài Gòn, hoa mai rực lên trên dọc đường Lê Lợi, tôi thích đi qua LêLợi, qua công trường Mê Linh, bến Bạch Đằng, sang quận Tư, vòng về quận Một.

Tôi thích đi chợ Tết cùng mẹ tôi,mua rượu cho ba tôi, mua nhang thắp lên bàn thờ cho anh trai tôi. Anh trai tôiđã chết trong một tai nạn thảm khốc ngày tôi còn nhỏ, ký ức về anh chỉ là mộtông anh áo trắng mãi mãi ở tuổi quàng khăn đỏ, nhưng mỗi lần nhớ về anh, tôi lạiluôn thấy tôi nhỏ dại, ngồi sau chiếc xe đạp cũ anh chở tôi đến trường, vượt quangã tư còi xe máy ồn ào.

Hình ảnh cuối cùng là một hôm,chiếc xe đạp của hai anh em nát bét ở ngã tư. Ba tôi mang những mảnh xe nát vụnvề, vừa đi vừa khóc ngất. Năm ấy nhà tôi không có Tết.

Nên vì sao tôi thèm có anh trai.Cảm giác ban đầu của tôi về Trương Văn Huy gần như thế, có vẻ như Trương giốngmột người anh, chứ không phải chủ nhà, không phải ông chủ của tôi, cũng khôngphải là người bạn.

Vì thế, khi Trương đề nghị tôilàm bạn gái, tôi hơi đắn đo. Tôi hỏi, vợ con anh đâu?

Trương chỉ sang quán bán nướcgiải khát đối diện bên kia đường. Tôi giật mình trợn tròn mắt hỏi, trời ơi cóthật không?

Trương nói, chia tay rồi là hết.Vợ cũ của tôi và đứa con tôi mở quán nước bên kia đường, tôi ở bên này bán trầucau, chẳng ai chiếm khách hàng của ai, cũng không liên quan gì tới nhau nữa,việc ai nấy làm.

Tôi nói, sao tôi không hề nhậnra. Nhưng liệu họ có đánh ghen không?

Anh ta nói, nếu có, thì họ đã gâysự ngay từ khi cô mới tới đây. Vậy mà suốt hai tháng qua, cô thấy chưa, với họ,tôi và ngôi nhà này như thể không còn tồn tại. Vậy cô còn lo sợ gì? Hay cô sợrằng tôi không nghiêm túc?

Tôi nói, nhưng khi đề nghị tôilàm người yêu của anh, anh lại nói nghiêm túc quá, làm cho tôi nghi ngờ đâykhông phải là thật.

Trương Văn Huy mỉm cười, nói, tôithích cô từ lâu.

Từ cảm giác người anh sang cảmgiác người tình cũng không xa lắm. Tôi thích Văn Huy vì anh sạch sẽ, sòng phẳngrõ ràng và không ki bo, không khó tính, không xét nét cũng không can thiệp quánhiều vào đời tôi.

Có lần tôi kể với Văn Huy vềchồng tôi, về chuyện tôi đã từng bị cưỡng bức. Nhưng tôi không kể về Nhan, vềDương Lý Huy, hình như những gì êm ái nó nằm co trong góc tim tôi, tôi muốn giữriêng cho mình.

Văn Huy không bình phẩm gì về quákhứ của tôi. Chắc anh cũng có những quá khứ cần người khác tha thứ.

Chúng tôi chắc vừa có duyên vừacó nợ, như cau với trầu, dù muốn dù không cũng sẽ đi cùng nhau, bị số phận đặtcạnh nhau trên đường đời.

Cho đến lần đầu tiên Trương VănHuy tát tôi, anh đấm đạp lên người tôi, chém nát đồ đạc của tôi. Khi đó tôi mớitỉnh giấc mộng.

36. Có lẽ đúng như Thánnói ngày xưa, đường phu thê của tôi có nghiệp căn quá nặng, cho nên người đànông nào tới với tôi cũng sẽ mang tai họa tới?

Trương Văn Huy yêu tôi, hoặc anhnghĩ rằng yêu tức là sở hữu. Tôi đã sở hữu về anh, tức là anh không cần trảlương cho tôi nữa, nhưng lại mặc nhiên đòi tôi chăm sóc. Tôi bỗng nhiên trởthành một bà nội trợ, Ô sin không lương, phải bỏ tiền ra đi chợ, cằn nhằn lúcanh say, phục vụ đám đàn em của anh mỗi khi chúng tới nhà ăn uống, và mở cửa chờchồng mỗi khi anh đi tới khuya không về.

Nhà cạnh chợ đêm, nên đông đúctới khuya. Nhiều khi tôi đóng cửa tiệm sớm, đứng trên cửa ngách trông xuống chợđêm huyên náo. Cách một lớp cửa kính, thế giới càng có vẻ xa cách tôi. Tôi đứngngó xuống đường, chờ chiếc xe máy tay ga cũ kỹ vè vè qua đường tạt vào đỗ trướccửa. Anh thường về từ phía trung tâm thành phố.

Một đêm, khi tôi xuống, anh đãchui ngay vào buồng tắm, quần áo vứt ở cửa dính máu, tôi hoảng hốt đập cửa buồngtắm gọi anh.

Hóa ra đó là máu của người khác. Anh không nóicủa ai, nhưng anh bảo, anh đi đòi nợ thuê, hôm nay chủ nợ rắn mặt quá.

Trời ơi, tiền của anh đưa tôi thì ra đều là nhữngđồng tiền bạo lực, nợ nần, đen tối nặng nề.

Lại sa chân lỡ bước

Hình ảnh minh họa trong bộ ảnh của nhiếp ảnh gia Trương Càn Kỳ (Đài Loan

Tôi lên gác, lôi những chi phiếuvà thẻ ngân hàng, các sổ tài khoản xuống, vứt ở sa lông tầng hai. Tôi nói, anhTrương, em không thể giữ tiền cho anh được nữa.

Tôi thu dọn quần áo ra đi. TrươngVăn Huy bắt kịp tôi ở đầu cầu thang, anh ta lẳng va li quần áo của tôi xuốngchân cầu thang, túm tóc tôi đánh túi bụi. Tôi kêu thét lên, vừa chống đỡ vừa né,chạy vào phòng ngủ. Tôi vớ lấy chiếc lọ hoa sứ cao cổ ở góc phòng để tự vệ.

Trương nhào tới giật lấy lọ hoa,đập vào tường vỡ tan, tát tôi ngã sấp xuống giường. Tôi cuống cuồng chồm dậychạy xuống nhà kêu cứu.

Ở bậc thang cuối cùng, Trương bắtđược tôi, xô tôi ngã vào chiếc tủ kính đựng trầu cau. Tất cả hàng hóa đổ xuống,trầu cau lăn lóc, những hộp thuốc lá dở vung vãi, tôi ôm mặt ngất đi giữa đám látrầu không và cau non giập nát.

37. Tôi tỉnh dậy khiTrương kéo tóc tôi lôi vào buồng tắm, đổ một chậu nước lên mặt. Quần áo tôi ráchbươm, áo rách toạc từ lưng xuống tận nửa người, mặt mũi húp híp. Tôi khóc vànói, em xin anh, anh để cho em đi.

Đôi mắt Văn Huy vằn lên, anh nói,anh không để em đi đâu hết, em muốn đi thì em sẽ chết luôn ở đây!

Huy ra xe, mở cốp xe lôi con daodài, con dao vẫn còn dính máu. Chắc chắn đây là máu của người đã dính lên áoquần anh ta lúc nãy. Trời ơi, sao tôi lại kết thúc cuộc đời ở đây trong tay mộtkẻ điên loạn như thế này?

Tôi khóc òa lên đau đớn:

- Hôm nay anh muốn giết thêm mộtngười nữa hay sao?

- Ngọc, em mà đi thì anh cũngchết luôn ở đây. Chẳng thà anh giết em trước!

Nói đoạn, Huy xông ra băm chặtnát bét va li quần áo của tôi. Rồi quay lại nhìn tôi, lăm lăm con dao trong tay,hỏi:

- Em thật sự không còn yêu anhnữa chứ gì?

Tôi làm sao có thể nói không vớicon dao, tôi khóc ngất, quỳ xuống lạy Huy.

- Hãy để cho em sống, em còn phảinuôi con trai em, nó còn nhỏ quá!

- Nó không phải con tôi!

- Thế thì hãy để cho em mặc áovào, em không thể chết mà cởi trần!

Tôi lết đến chỗ va li đồ đạc củatôi, lần trong đống rách nát ra một mảnh vải còn tương đối lành, tôi vừa mặc vừakhóc. Con ơi, mẹ đã đặt tên con là Bình Minh, để con không vương vấn gì với đờimẹ. Chao ôi, con có biết mẹ đau đớn không vì mẹ sẽ không được nhìn thấy con lớn,sẽ không được ở bên con nữa.

Tôi không thiết kêu than nữa, tôigục xuống chân anh, nhắm nghiền mắt lại khi anh vung dao lên.

Máu văng đầy mặt tôi.

Theo Trang Hạ
Lại sa chân lỡ bước



Danh tính kẻ cướp xe ô tô, đánh tử vong người dân ở Hà Nội
Sau khi sử dụng ma túy, Ma Vũ Duy gây ra 2 vụ trộm cắp xe ô tô của người dân ở tỉnh Thái Nguyên và Hà Nội. Chưa dừng lại đó, do ảnh hưởng của ma túy, Duy cởi quần áo đi bộ trên đường. Khi bị người dân truy đuổi, đối tượng chạy vào nhà dân và dùng xẻng tấn công khiến một người tử vong.

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.