Người chưa chịu... lớn

Dù đã ràng buộc nhau bằng tờ “khế ước chung thân” và những đèn hoa ngày cưới, nhiều người vẫn chưa đủ tư cách làm một người chủ gia đình.

đã ràng buộc nhau bằng tờ “khế ước chung thân” và những đèn hoa ngày cưới, nhiềungười vẫn chưa đủ tư cách làm một người chủ gia đình.

1. Vân khóc hết nước mắt. Cô không hiểu tại sao chồng mình giận dữ đến thế khi. Chẳng qua, cômuốn thực hiện cái quyền làm vợ thôi mà. Cô ráng coi ai là người mà tối nào cũngnhắn vài cái tin, gọi vài cuộc điện thoại mà xem xong là chồng cô xóa ngay.

Thi thoảng, nghe chồng gọi người bên kia là chị, là em..., cô hỏi thì chồng nạt:“Có chuyện gì đâu!”. Trong đầu cô dậy lên nhiều nghi vấn.

Người chưa chịu... lớn

Ảnh minh họa

Chồng cô vốn sống nghiêm túc, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà trong quan hệ vợ chồngcũng... lợt lạt không như suy nghĩ của cô. Hình như anh có quá nhiều chuyện đểquan tâm hơn là vợ. Từ sau tuần trăng mật, cô đã thấy anh không ổn. Đi làm về làanh ngồi lì trên máy tính, thậm chí chuyện vợ chồng cũng chiều vợ cho có. Nhưngcô không dám nói cùng chồng những suy nghĩ đó mà chỉ thủ thỉ với mẹ mình.

Sau vài tháng, thấy tình hình càng lúc càng trầmtrọng, bà mẹ đâm bực mình. Bà hỏi thẳng chàng rể những chuyện “khuất tất” kia.Chàng tỉnh bơ: “Mấy đứa bồ cũ của con nó gọi, nhắn. Con chẳng còn tình cảmchi hết với họ nhưng nếu nói đi nói lại thì thế nào cũng lớn chuyện, bởi vậy bỏđi cho khỏe”.

Nhân tiện, chàng cũng nói cho bà biết có vài lần cô cho chàng ngủ dưới đất vì bachuyện lộn xộn đó. Và chàng tuyên bố thẳng: “Nếu biết cưới vợ rắc rối như vậythì con đã không cưới”.

, chàng cũngsẵn đà than vãn, ai đời. Chồng nghe điện thoại cũngdòm, chồng nhắn tin cũng để ý, lên mạng cũng ngó chừng... Trong khi đó, vợ chồngcòn sống chung với cha mẹ, những chuyện lẽ ra phải cố gắng để ý học hỏi nhưchuyện nội trợ bếp núc, tính ý của từng thành viên trong gia đình, chuyện sắpxếp nhà cửa để nâng cao thì cô lại quá thờ ơ.

Sau nửa năm về làm vợ, làm dâu mà cô vẫn chưa nấu nổi bát canh ngon cho chồng,chưa biết thu vén nhà cửa sao cho tinh tươm, thậm chí cả cái phòng riêng của haivợ chồng cũng bừa bộn như cái chợ. Cứ đà này, khi có con liệu cuộc sống chungcủa họ có còn là một gia đình hạnh phúc như lời chúc lành ngày cưới?

2. Minh lại bực mình ông chồng mình vì chuyện khác.Không biết hồi chưa ra riêng, ở nhà anh sống thế nào mà bây giờ mỗi chuyện mỗi“vợ ơi”. Sau ngày cưới ít hôm, bắt đầu đi làm lại là cô thấy... sốc. Sáng, laygọi mãi chồng không dậy, Minh đi làm trước.

Vừa vào cuộc họp thì chuông reo. Chồng gọi. Giọng hờn lẫy nhõng nhẽo, rằng vợkhông biết ủi đồ cho chồng, không biết mua đồ ăn sáng cho chồng, không chờ chồngchở đi làm đã tự ý... Minh nhỏ nhẹ năn nỉ, anh chàng nguôi ngoai đi nhưng cứthỉnh thoảng lại nhắn tin “Anh nhớ em quá...”.

Mới đầu Minh còn cảm động, sau cô bực mình tắt máy. Hậu quả là chiều đó về nhà,Minh gặp cái mặt nặng như chì của mẹ chồng, hỏi bằng giọng mát mẻ: “Cô đi làmmà đến giờ mới về, thằng chồng cô nó bệnh nằm liệt trong phòng mà cô chả để ý gìcả...”. Minh sốc.

Bệnh hoạn chi đâu, chẳng qua anh ta muốn “làm reo” với vợ, ai ngờ Minh vốn rấtrạch ròi chuyện công, tư. Cô nói đã đến lúc phải làm việc rồi chứ không mải chơibời được nữa. Và nguyên tắc của cô trong khi làm việc là không để lướng vướngchuyện nhà. Chồng cô xị mặt ra, hứa sẽ không làm thế nữa nhưng lại bảo, vì anhnhớ Minh nên mới thế...

Vậy nhưng mấy tháng trôi qua rồi mà tần suất...nhõng nhẽo vẫn không giảm. Đó là chưa kể giờ anh lại bộc lộ ra cái đuôi... cậuấm, từ chuyện lớn đến chuyện bé trong nhà, Minh phải nai lưng quán xuyến. Minhtâm sự với bạn: “Lắm lúc cứ ngỡ mình mới có đứa con chứ không phải chồng!”. Cônói mình bắt đầu cảm thấy vị đắng của hôn nhân, bởi anh chồng... chưa chịu lớnđó.

3. Một chị bạn kể nhà có cô dâu mới. Hai mươi lămtuổi, xinh xắn, có học. Cứ tưởng phen này chị sẽ bớt được mối lo lắng cho giađình vì nhà cửa có người quán xuyến. Nhưng không, cô không hề có ý niệm là mìnhphải sống như thế nào trong một gia đình mới.

Nhất cử nhất động cô đều gọi điện thoại hỏi mẹ. Bà mẹ thì hình như cả ngày chỉchờ con gái gọi điện về để “giải quyết sự cố” mà đôi khi chỉ là một câu... lãngxẹt: “Mẹ ơi, ảnh ngồi coi ti vi hoài không vô ngủ. Vậy là sao hở mẹ?”. Đó làchưa kể dù chỉ gọi cho mẹ nhưng cô lại thậm thà thậm thụt, sợ người khác nghethấy, nhìn thấy... Chú rể, dù lớn hơn cô dâu bảy, tám tuổi, nhưng cũng không hơngì.

Ngay cả ngày đám cưới mình mà chú còn nhăn nhó với chị không biết kêu xe gì, mấychỗ, giá cả ra sao... Thấy cảnh nhếch nhác của hai vợ chồng cả về nghĩa đen lẫnnghĩa bóng, chị bạn thở dài: “Điệu này còn “hầu” tụi nó dài dài!”

Nhìn đi nhìn lại, thật buồn vì có cảm giác nhữngngười chưa chịu lớn này hình như càng ngày càng nhiều. Mà cái cơ bản dễ thấynhất là họ không có kỹ năng sống, kỹ năng trở thành một-người-trưởng-thành.

Theo Cẩm Giang
Người chưa chịu... lớn


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.