Đời hồng nhan

>>  >>

Trong14, 15 giây di chuyển từ sàn bar xuống phòng VIP, trong đầu tôi hình dungnhững tình huống xấu nhất và cách xử lý. Mặc dù vậy, khi dòng chữ VIP in đậmto đùng trên cánh cửa đập vào mắt và nghe người phục vụ nói lúc mở cửa “Vuivẻ nha anh”, tôi rùng mình!

>>
 >>

Như một cơn say

Nhưngphòng VIP trước mắt tôi là một quầy bar nhỏ với đầu đĩa hát karaoke, có mộtnhân viên phục vụ và tới... bốn bảo vệ. Thành ghé tai nói nhỏ: “Anh biếtem không uống rượu được, không thích ôm khách mà quản lý cứ sàng qua sànglại nên đưa em xuống đây tránh phiền phức cho em. Em không chịu được máylạnh đúng không? Anh thấy em run lên”. Tôi ngạc nhiên đến ngỡ ngàng...Lúc gần về, Thành nâng ly mời và tế nhị giúi tiền vào tay trái tôi...

Buổitối hôm ấy, khi đứng xong bàn cuối cùng, trong cơn say Thục Ngân - cô PR mớiđi làm ngày đầu - bất ngờ gục mặt vào vai tôi lặng lẽ khóc: “Hồi trước đichơi bar thấy nhiều cô gái lả lơi ôm khách, em cười khinh bỉ họ, cho rằng đólà loại đàn bà không có lòng tự trọng. Thế mà cuối cùng em cũng không khácgì người ta...”. 18 tuổi Ngân gặp một đại gia. Đó là người đàn ông rấtđạo đức trong cái nhìn đầy ngưỡng mộ của một cô gái ngây thơ. Nhưng khi biếtNgân có thai, anh ta rời xa không một lời giải thích.

Đời hồng nhan

Đi vệ sinh để tranh thủ ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh sau những giờ mệt mỏi trên đôi giày cao gót - (Ảnh: My Lăng)

Cô phải ra Nha Trang sinh controng một cô nhi viện. Gần hai năm sau, Ngân quyết định về Đà Lạt thú thậtmọi chuyện với gia đình rồi gửi con cho cha mẹ. Ngân xuống Sài Gòn học mộttrường du lịch.

Bar không phải là nơidành cho gái nhà lành. Nhưng không bằng cấp như em muốn kiếm nhiều tiền thìbar là lựa chọn tốt. Nếu cái chết giải quyết được vấn đề thì em đã chết rấtnhiều lần rồi. Nhưng em không thể bỏ người thân của mình được. Con em ai sẽlo? Em đã sinh nó ra trên đời thì nhất định sẽ không để nó khổ”, Ngântâm sự.

Ban ngày cô lên giảng đường,tối đến làm PR bar. Ngân luôn giữ thái độ chừng mực: cho khách ôm nhưngkhông quá đà, uống rượu nhưng luôn khôn khéo nhờ khách uống giùm phần củamình. Nhưng có hôm đứng bàn nhiều quá Ngân vẫn say. Khuya hôm đó, khi đưa côvề nhà trọ, đang loạng choạng đi như lê từng bước lên bậc cầu thang, Ngânngồi thụp xuống ôm gối khóc.

Cô nghẹn ngào: “Em sợ cuộcđời mình giống như cơn say này, đi mãi mà không tới đích. Em từng sống rấtkiêu hãnh nhưng nếu cứ như thế này mãi em sẽ hư mất. Nhân phẩm của em nếuđổi được cơm ăn áo mặc cho con em, lo cho ba mẹ em thì em không tiếc. Nhưngnhiều lúc phải để cho những kẻ chẳng ra gì ôm mình mà vẫn phải cười thì nhụclắm”.

Người phụ nữ mới 22 tuổinhưng đầy từng trải ấy tỏ ra bi quan: “Trên đời này làm gì có tình yêuvĩnh cửu. Em không yêu đàn ông nữa. Em chỉ yêu tiền thôi”. Ngân nói mộtcách bất cần. Vậy nhưng có lần đi chơi với Ngân, khi được Thắng (một ngườikhách) tặng bó hoa hồng, cô rạng rỡ đón bằng hai tay với niềm vui như trẻthơ.

Những mảnh buồn...

Giống như Thục Ngân, những côPR mà tôi gặp luôn lạnh lùng, bất cần và gai góc. Họ luôn nói đến tiền vàluôn nhắc đến đàn ông với thái độ khinh miệt, cay nghiệt. Họ đốp lại đầy dữdội khi ai đó chạm đến nghề nghiệp của mình: “Ừ. Tao không đàng hoàng mớiđi làm cái nghề này!”. Nhưng khi say, họ trở nên dịu dàng và lo lắngquan tâm một cách chân tình. Họ chỉ nói về cuộc đời mình - những câu chuyệnđược chắp nối rời rạc với nỗi đau và chuyện buồn trong những cơn say. Họluôn cười tươi và đầy sức sống để che đi những góc khuất trong tâm hồn.

Khá nhiều PR ở đây từng cógia đình. Như Minh Nguyệt, cô PR quê Tây Ninh hay ngồi trầm lắng ở một góctrong sàn, đã lập gia đình 10 năm trước. Ở tuổi 30, Nguyệt khó cạnh tranhvới những PR trẻ khác. Lấy chồng bốn năm, cô đi lao động ở Hàn Quốc, gom góptiền gửi về cho chồng mở quán cà phê. Đột ngột về VN, Nguyệt vụn vỡ khi thấychồng đang sống cùng một nhân viên bán cà phê.

Cuộc chia tay đau đớn. Nguyệtđi làm ở quán nhậu rồi chuyển qua làm PR một bar ở Gò Vấp. Một tay bảo kê làđại ca ở đó mê Nguyệt đến mức cuồng si. Hắn tìm đủ mọi cách, kể cả đe dọa,để Nguyệt đồng ý lấy mình. Cô phải trốn đi. Nguyệt đang sống chung với mộtchàng sinh viên thua mình sáu tuổi. Cô đi làm để lo cho bạn trai ăn họcnhưng anh ta suốt ngày vùi mặt trong phòng chơi game. Nguyệt thở dài thừanhận: “Chị biết chuyện này rồi chẳng đến đâu. Nhưng những lúc say về lạicần một người đàn ông cho mình dựa dẫm”.

“Chị không tin bất cứthằng đàn ông nào nữa - Nguyệt khẳng định - Không thể có tình yêu giữa PR vàkhách. Ôm những thằng đàn ông lạ thì làm gì có cảm giác nhưng vì tiền phảivậy thôi”.

Câu nói của Nguyệt làm tôinhớ đến Quỳnh Thy. Thy là một trong những PR rất chịu chiều khách. Giọng côkhàn bởi thuốc lá và rượu. Thy thường đến sớm. Cô luôn ngồi lặng lẽ ở một vịtrí nhất định trước tấm gương lớn, tự trang điểm. Sự từng trải với nhiều nỗiđau từ những đổ vỡ đã làm gương mặt Thy già nhiều hơn cái tuổi 21.

Tối hôm đó. Lần thứ ba gặpThy trong phòng vệ sinh, Thy say lả. Trong cơn say Thy kể những thông tinrời rạc: “Chồng Thy bị tạm giam hơn ba tháng rồi... Ảnh bán “hàng” rồixài luôn! Mỗi tháng Thy thăm ảnh hai lần... Thứ ba này em đi với Thy không?”.

7g sáng thứ ba. Khi tôi đứngtrước cửa nhà Thy vẫn nằm mê mệt. Mãi sau Thy mới dậy. Cô gạt mớ tóc rối,than đau đầu và nói bằng giọng khàn đặc: “Tối qua Thy say quá không biết aiđưa về. Điện thoại không biết ai cầm. Cũng chẳng biết khách có bo tiền haykhông”. Thy liêu xiêu đứng dậy. Cô không dám ăn sáng, vơ lấy mũ bảo hiểm đingay.

Cuộc gặp gỡ vẻn vẹn 15 phútcủa vợ chồng Thy trong nhà tạm giam Công an quận Tân Phú. Trên đường về, Thygục mặt vào vai tôi nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Tòa sắp xử rồi. Nếu ảnhbị tù trên 10 năm không biết Thy có đứng nổi không nữa...”.

Có lần khách ép uống dữ quá,Thy say tới nỗi té đập đầu xuống sàn. Lúc tỉnh dậy thấy mình đang ở nhà. Rờlên đầu cô thấy máu khô! “Thy giấu bố mẹ đi chụp phim coi có bị sao không.Thy không sợ chết. Chỉ sợ là gánh nặng của bố mẹ thôi” - Thy nói, đôimắt buồn thăm thẳm... Có một thời gian dài cùng quẫn, tuyệt vọng, Thy từngcắt mạch máu hai lần. Nhưng cô không có ý định tự tử để chết mà chỉ muốnbiết cảm giác gần chết như thế nào!

Một tối, hơn 12g đêm. Tôiđang đứng bàn thì nhận được điện thoại của Thục Ngân. Ngân khóc nức nở làmtôi phát hoảng. Một người khách xin quản lý cho cô ra ngoài đi ăn nhưng lạidừng trước một... khách sạn! Cô bật khóc nằng nặc đòi về bar. Lúc ấy Ngânmới hiểu “đi ăn” là đi khách!

Theo Tuổi Trẻ



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.