Mỹ Linh: "Tôi không đớn đau vì tuổi xế chiều"

‘Nhiều người coi sự nghiệp là cuộc đời, khi mất thấy ghê gớm lắm. Còn tôi, sự nghiệp lớn trước nay vẫn là gia đình, nên mọi thứ đến và đi rất nhẹ nhàng. Nói cách khác, tôi không ham danh đến nỗi, khi không còn nổi tiếng thì quằn quại đau đớn’, Mỹ Linh trần tình

 ‘Nhiều người coi sự nghiệp là cuộc đời,khi mất thấy ghê gớm lắm. Còn tôi, sự nghiệp lớn trước nay vẫn là giađình, nên mọi thứ đến và đi rất nhẹ nhàng. Nói cách khác, tôi không hamdanh đến nỗi, khi không còn nổi tiếng thì quằn quại đau đớn’, Mỹ Linhtrần tình

Tôi vui vẻ với "chỗ" của mình 
 
-Bước vào buổi chiều mãn cuộc vui, nhìn lại ngày hôm qua rực rỡ,chị có tiếc nhớ vàng son?
 
Tiếc nhớ ư?Chưa bao giờ trong tôi xuất hiện từ đó. Tôi là Phật tử, sống vớihiện tại và trân quý niềm vui hôm nay. Hơn nữa, mỗi thời có giátrị riêng. Khi xưa nổi tiếng và được tung hô nhiều, nhưng nhậnthức của tôi chưa sâu sắc. Còn bây giờ, trí tuệ đã “chín”, nêntôi nhìn mọi việc nhẹ nhàng hơn. 
 
-Theo chị, Phật tử sẽ dễ dàng chấp nhận buổi "chạng vạng" - nơikhông còn sự sủng ái hay tung hô như trước kia?
 
Dùng từ “chấpnhận” nghe có vẻ tủi hờn, mà tôi có hờn tủi gì đâu? Thời giantrôi, mọi thứ trong mình đầy đặn hơn. Thi thoảng giở lại tấmhình con mình cách đây nửa năm, cảm thấy sự trưởng thành của controng tương lai, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn là nhìn về quá khứ. 
 
Mỹ Linh: "Tôi không đớn đau vì tuổi xế chiều"
 
-Tương lai ấy bao gồm cả hiện tượng: Một ngày kia chị hát trênsân khấu, sẽ không còn những tiếng vỗ tay, những lời tụng ca, vàthế hệ sau hoàn toàn có khả năng không biết sự tồn tại của nàngdiva tóc ngắn một thời?
 

Tôi là người lạc quan, nên nhìn về tương lai đang "vẽ" trong câuhỏi cũng thấy khía cạnh tích cực. Nếu trời nắng, tôi sẽ tự nhủ“nắng vui và đẹp quá”, còn trời mưa, sẽ thấy may vì chưa ngậpđường… Nếu khán giả không vỗ tay khi tôi hát, và dành điều đócho những ca sĩ trẻ hơn, tôi sẽ tự nhủ: Vậy là thời của mình đãqua, thời của các con mình đã tới. Tôi sẽ hạnh phúc khi tưởngtượng ra điều đó. 

 
-Chị vẫn đi hát, dẫu sân khấu đó không còn tiếng vỗ tay?
 
Tôi không nóitrước được. Trời cho đến đâu hưởng đến đó, còn hát được ngày nàothì hết mình ngày đó. Quan trọng là mình vui vẻ với “chỗ” củamình. Một ngày trời không cho hát nữa, thì cũng thôi. Cuộc sốngkhông thể chỉ chờ đợi những niềm vui, mà cần sẵn sàng cho nhữngrủi ro và nỗi buồn. Nếu không còn được ưu ái trên sân khấu, chắctôi cũng đau buồn, nhưng mọi thứ sẽ trôi qua nhẹ nhàng. Bởi tôithấu hiểu: Niềm vui đến từ bên trong mới vĩnh cửu. Nếu cảm xúcthay đổi nhiều theo ngoại cảnh, thì suốt cuộc đời khó mà annhiên. Cuộc đời luôn là sự khổ: Bản thân mình sẽ già đi, bạn bèdần bỏ mình, rồi bệnh tật, rồi một ngày kia không nổi tiếng haynhiều tiền nữa… Cứ trôi theo điều đó thì niềm vui hữu hạn lắm.
 
Buổi hoàng hôn an nhiên 
 
-Nhiều người gắng sức trụ với sân khấu, để níu giữ hào quang - âucũng là điều dễ hiểu. Trong khi chị lại sớm có tư tưởng "annhiên". Tại sao?
 
Mỹ Linh: "Tôi không đớn đau vì tuổi xế chiều"

 
Tôi sẽ khônglàm như vậy đâu. Phù phiếm lắm!Tôi không phán xét bất kỳ ai.Nhưng với riêng tôi, nếu một ngày phải đến những nơi không cònlà của mình, làm những việc không thuộc bản tính, chỉ để vùngvẫy, thì đó không phải là tôi. Nếu bạn tôi làm như vậy, tôi cũngsẽ góp ý, còn nghe hay không là việc của họ. Không đi hát tôivẫn vui, vì có nhiều việc để làm: chăm sóc vườn tược, viết lờibài hát, học với con... Có nhiều điều nhỏ nhặt của con trẻ, khikhám phá ra, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, hơn việc rangoài café nhiều. Tất nhiên, niềm vui ấy là do mình lựa chọn, cóthể người khác trải qua sẽ không cảm thấy giống mình. 
 
-Nghĩ được như thế là bởi chị may mắn có được bãi đáp bình an làchồng và những đứa con?
 
Không thứ gìcó sẵn cả! Tôi rất thích câu nói của giới trẻ phương Tây: "Makeyour choice" (Lựa chọn là của mình). Bãi đáp ấy là lựa chọn củatôi từ nhiều năm trước. Tôi không lấy của ai và cũng không thểcho ai, bởi mỗi người có lựa chọn khác, khó nói bên nào hay hơn.Nhiều người coi sự nghiệp là cuộc đời, khi mất thấy ghê gớm lắm.Còn tôi, sự nghiệp lớn trước nay vẫn là gia đình, nên mọi thứđến và đi rất nhẹ nhàng. Nói cách khác, tôi không ham danh đếnnỗi, khi không còn nổi tiếng thì quằn quại đau đớn. 
 
Tôi may mắn vìcó gia đình ở đằng sau, để không phải cảm thấy buổi xế chiều ghêgớm. Anh Quân sẽ không bớt yêu vì tôi có thêm vài nếp nhăn, cáccon sẽ không bớt tôn trọng vì tôi không nổi tiếng nữa… nên nhữnghình ảnh về buổi hoàng hôn của đời người, tôi thấy rất mơ hồ, vàkhông hề nặng nề như tiếng thở dài của nhiều người. 
 
-Vậy là tâm can chị hoàn toàn "sạch", khi đối diện với buổi xếchiều mà người đời luôn cho là buồn thảm?

 
Tôi không phủnhận sẽ chạnh lòng, nếu có dấu vết thời gian trên gương mặt, vìai mà chẳng muốn trẻ đẹp lâu. Nhưng buồn đến mức tê tái chắc làkhông. Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng nhất là sức khỏe. Thithoảng thấy đau lưng, đau vai, đau hông... là tôi biết mìnhkhông còn khỏe như thời thanh niên. Tôi lo sẽ trở thành gánhnặng, khi con cái cần, mình không giúp được. 

 
Tôi nghĩ, đôikhi người ta không nhìn nhận đúng, nên hay bị hốt hoảng về thờigian, tuổi tác. Có những điều nhất định phải trải qua mới thấyđược hết những cái hay ở đời. Gừng càng già càng cay, người giàsâu sắc và có giá trị riêng của họ. Riêng tôi, buổi hoàng hôn sẽrất an nhiên, bởi tôi yên tâm những người thân nhất hiểu và yêucon người tôi, chứ không phải giọng hát hay sự nổi tiếng củatôi!

Theo F

 



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.