Một lần đi du lịch tôi phải lòng cô hướng dẫn viên, động thái của vợ sau đó khiến tôi nhận ra điều quan trọng trong cuộc đời

Tôi có một tổ ấm hạnh phúc nhưng mãi đến khi gặp chuyện, tôi mới thấu hiểu và biết trân trọng điều đó.

Năm nay 47 tuổi, tôi có sự nghiệp thành đạt và một người vợ hết lòng vì gia đình, một cô con gái xinh xắn lanh lợi. Theo đánh giá của người xung quanh, tôi có một tổ ấm hạnh phúc nhưng mãi đến khi gặp chuyện, tôi mới thấu hiểu và biết trân trọng điều đó. Và tôi may mắn hơn những người đàn ông khác là vẫn giữ được vợ con.

Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên yêu nhau ở trường đại học, vợ là một cô gái hiền lành đức độ. Vì mồ côi cha mẹ từ sớm, phải sống với ông bà nội nên cô ấy rất tự lập và biết vun vén cho cuộc sống. Chính vì lẽ ngày mà tôi càng thương yêu, muốn gắn bó với cô ấy hết đời. Ra trường tôi xin phép cưới vợ ngay, chúng tôi được bố mẹ cho một căn nhà riêng để ở.

Khi cưới nhau về, chúng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Công việc tôi bận bịu đi sớm về khuya, có những khi phải đi công tác cả tháng trời. Ban đầu vợ không phàn nàn nhưng khi sinh con gái xong, cô ấy bắt đầu cằn nhằn ngày một nhiều vì chuyện tôi không giúp được gì trong gia đình.

Tôi bảo vợ thuê giúp việc, nhưng cô ấy không đồng ý với lý do sợ gặp phải người nham hiểm và có người lạ trong nhà sẽ khó ở. Thế là cô ấy tự làm mọi thứ một mình, thấy vợ vất vả tôi muốn giúp lắm nhưng công việc quá tải làm gì có thời gian rảnh rỗi. Tôi nghĩ mình đi làm kiếm tiền rốt cuộc cũng là vì cái gia đình này. 

5 năm trôi qua, chúng tôi vẫn liên tục cãi nhau về chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, đôi khi tôi cảm thấy trở về nhà là một áp lực. Có lần, tôi vừa đi công tác về đến nhà thì thấy vợ đang tự tay sửa ông nước bị vỡ, cô ấy cáu giận: "Sao chuyện gì của người đàn ông trong nhà này em đều phải gánh vác thế, anh chỉ như cái bóng thôi". Dù rất bực tức vì lời chỉ trích của vợ nhưng để xoa dịu tình hình, tôi chạy vào bảo vợ gác lại mọi chuyện, cả nhà đi ăn tối.

Vừa ăn tối xong, vợ vui vẻ được một chút thì tôi lại có điện thoại đi công tác gấp. Vợ không còn lời nào để thể hiện hết sự thất vọng, cô ấy nói: "Nếu anh đi bây giờ thì đi luôn đi, đừng quay lại nữa". Nhưng là đàn ông, tôi xem công việc là trên hết nên mặc kệ vợ nói, tôi vẫn lên đường. Tôi xách hành lý ra khỏi nhà, giây phút đó, tôi cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm. Tôi như thấy mình được tự do thoải mái và nhờ lời nói của vợ mà tôi sắp rũ bỏ được cái gì rất vướng víu bấy lâu nay.

Sau 4 ngày hội họp xong, tôi định trở về nhà nhưng qua cuộc gọi điện với vợ, tôi biết cô ấy vẫn đang giận hờn. Tôi nghĩ, sẽ dành thêm vài ngày nữa lưu lại nơi này để đi tham quan. Tôi bỏ tiền thuê một hướng dẫn viên du lịch, đưa tôi đi tới các danh lam thắng cảnh. 

Một lần đi du lịch tôi phải lòng cô hướng dẫn viên, động thái của vợ sau đó khiến tôi nhận ra điều quan trọng trong cuộc đời-1

Chỉ 2 ngày đi với cô gái ấy, tôi đã phải lòng. Chúng tôi ăn uống với nhau, trò chuyện rất vui vẻ và hợp gu. Trong lúc ngà ngà say, cô ấy dựa vào tôi nói: "Tuổi mới lớn em đã đi làm, em luôn mong có một bờ vai để dựa vào. Ở bên anh em thấy thật vững chắc". Tôi ngửi được hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô ấy, tôi thấy cảm giác yêu đương tràn về như thời đang ở độ tuổi đôi mươi.

Thế là chúng tôi không ngại dành cho nhau những hành động tình cảm. Tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó sẽ phản bội vợ nhưng rồi hoàn cảnh đưa đến, tôi không thể dứt ra được. Trở về nhà, tôi và vợ vẫn cãi cọ như mọi khi, mỗi lần như vậy, tôi lại lấy lý do đi công tác để gặp người tình.

Một ngày nọ, tôi cũng đi như thường lệ và trở về nhà vào tối muộn. Lúc đến gần nhà, tôi thấy bóng dáng vợ đang tay trong tay một người đàn ông. Tôi tức điên lao vào tát vợ, cô ấy phản ứng mạnh và nói: "Anh không có tư cách gì cả. Với anh, em không là gì nhưng với người đàn ông khác, em là kho báu".

Câu nói của vợ khiến tôi hoàn toàn im lặng, đúng là bao nhiêu năm nay, dù cô ấy vất vả cho gia đình nhưng tôi luôn xem trọng mình hơn, nghĩ mình là người kiếm ra tiền rồi bỏ qua nỗi lòng của vợ. Tôi kéo tay vợ về nhà trong sự vùng vằng lẫn nhau, rồi chúng tôi vẫn tiếp tục cãi nhau lời qua tiếng lại trước mặt con gái. Nó tức quá gào lên: "Bố mẹ đừng cãi nhau nữa".

Tôi hỏi vợ: "Thế em có muốn ly hôn không?", vợ trả lời: "Em chưa bao giờ muốn ly hôn, em chỉ mốn một gia đình trọn vẹn, một người đàn ông biết yêu thương và chăm sóc gia đình. Em biết anh cặp kè ngoài kia nhưng em rất thương con và không muốn nó lớn lên trong sự thiếu vắng của cả cha lẫn mẹ".

Câu nói của vợ khiến tôi rất bất ngờ, tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện và thú thật với nhau tất cả những gì tích tụ trong lòng. Thì ra, hai đứa vẫn yêu nhau sâu sắc, chúng tôi ôm nhau và đồng lòng bắt đầu lại.

Ngày hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho người tình nói rằng tình cảm của tôi chỉ là nhất thời, tôi không nên như thế, tôi đã có gia đình và muốn giữ gìn đến cuối đời. Kể từ đó, cô hướng dẫn viên du lịch không gọi điện cho tôi nữa. 

Giờ nhiều đêm hai vợ chồng tôi ngồi nhâm nhi cà phê tâm sự ở ban công, nhìn thấy gương mặt dịu hiền của vợ, thấy con cười đùa trong nhà, tôi cảm thấy thật yên bình, hạnh phúc đến lạ. Sau nhiều sóng gió, tôi cũng hiểu ra rằng, gia đình là điều quan trọng nhất, hãy cảm thông và yêu thương nhiều hơn khi còn có thể.

(Xin giấu tên)

Theo Vietnamnet


Tâm Sự Đêm Khuya


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.