- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tôi có thai mà cả nhà chồng hùa vào ghẻ lạnh...
Tôi thấy mình bị tổn thương nặng nề, không biết sẽ phải sống sao với đoạn đường dài phía trước khi hàng ngày vẫn phải đối mặt với những con người "máu lạnh" của gia đình chồng tôi.
Giờ mọi việc tuy đã xong nhưng tôi thấy mình bị tổn thương nặng nề, không biết sẽ phải sống sao với đoạn đường dài phía trước khi hàng ngày vẫn phải đối mặt với những con người "máu lạnh" của gia đình chồng tôi.
Tôi chung sống với gia đình chồng gồm bố mẹ chồng, vợ chồng con cái nhà anh chị chồng. Nhà tôi mở quán ăn vì thế khá bận rộn, tất cả mọi sinh hoạt gia đình, kinh tế đều phụ thuộc hết vào quán ăn này mà người đứng bếp, dọn dẹp, rửa bát đều do tôi làm là chính, còn những người trong gia đình tôi thì chỉ phục vụ khách những việc chạy bàn.
Hàng ngày tôi dạy từ sáng sớm để làm hàng, tối mịt mới dọn dẹp xong rồi con cái khiến tôi không còn thời gian để thở nữa. Mọi công việc trong nhà cũng đều một tay tôi làm, nhiều lần tôi ngỏ ý muốn thuê người làm nhưng mẹ chồng tôi luôn gạt đi và nói nếu không làm được thì bà làm vì thế tôi lại phải bỏ suy nghĩ đó. Hơn nữa chị chồng tôi rất ghê ghớm, luôn sợ mẹ chồng phải phục vụ tôi và luôn sợ tôi được rảnh rỗi vì thế đối với tôi, chị còn làm tôi thấy ngại và sợ hơn cả mẹ chồng.
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi có hai người con, đủ cả trai lẫn gái. Cách đây một tháng tôi phát hiện mình mang bầu, và mọi chuyện khiến tôi không còn muốn sống chung với gia đình chồng cũng bắt nguồn từ đây.
Vốn nhà đã đông trẻ con nên khi gia đình chồng biết tôi mang bầu họ đã không đồng ý ra mặt. Nhất là chị chồng đã chửi tôi không tiếc lời, rằng tôi không biết thương gia đình, con cái đã đầy đủ cả rồi còn chửa đẻ thêm nữa làm gì để cả nhà cùng vất cả. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, chồng tôi chỉ biết im lặng và cũng không đả động gì chuyện này.
Từ đó, ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn của chị chồng với đại ý khuyên tôi nên suy nghĩ về việc giữ đứa bé này lại, nếu không vợ chồng con cái tôi dọn ra ngoài mà ở và tự lo cho cuộc sống. Mẹ chồng tôi cũng ra vào đá thúng, đụng nia, mặt nặng mày nhẹ và còn hắt hủi hai đứa nhỏ con tôi khiến tôi vô cùng tủi thân.
Tôi hiểu hơn ai hết hóa ra không ai trong gia đình muốn tôi chửa đẻ vì nếu tôi bầu bí, ai sẽ là người làm bếp? Ai sẽ là người phụ vụ cơm nước? Ai sẽ chăm lo nhà cửa? Và khi đẻ con xong, mẹ chồng tôi sẽ phải trông cháu mà không có thời gian chăm con cho chị chồng được nữa.
Từ khi có bầu chưa một ngày tôi thấy mình cảm thấy vui vì sắp có thêm thành viên mới mà chỉ toàn đón nhận những stress, mệt mỏi và áp lực. Có lẽ vì thế mà đứa bé đã tự bỏ tôi mà đi. Tôi bị sẩy thai, điều đó khiến tôi vô cùng đau buồn. Tôi cũng không thiết tha với cửa hàng nữa. Tôi muốn thuê người làm và tự đi tìm cho mình một công việc mới nhưng họ không cho phép.
Tôi phải làm gì đây khi trong lòng tôi chỉ toàn nỗi giận nhà chồng một thì tức giận chồng tôi mười, chỉ vì sự nhu nhược của anh mà tôi đã đánh mất đi đứa con mình.
Tôi phải giải quyết như thế nào cho đúng và sẽ phải sống tiếp ra sao đây? Chẳng lẽ cứ tiếp tục sống cuộc sống như trước đây? Các bạn là người ngoài sẽ sáng suốt hơn, hãy cho tôi những lời khuyên để tôi có sự lựa chọn đúng đắn.
Tôi chung sống với gia đình chồng gồm bố mẹ chồng, vợ chồng con cái nhà anh chị chồng. Nhà tôi mở quán ăn vì thế khá bận rộn, tất cả mọi sinh hoạt gia đình, kinh tế đều phụ thuộc hết vào quán ăn này mà người đứng bếp, dọn dẹp, rửa bát đều do tôi làm là chính, còn những người trong gia đình tôi thì chỉ phục vụ khách những việc chạy bàn.
Hàng ngày tôi dạy từ sáng sớm để làm hàng, tối mịt mới dọn dẹp xong rồi con cái khiến tôi không còn thời gian để thở nữa. Mọi công việc trong nhà cũng đều một tay tôi làm, nhiều lần tôi ngỏ ý muốn thuê người làm nhưng mẹ chồng tôi luôn gạt đi và nói nếu không làm được thì bà làm vì thế tôi lại phải bỏ suy nghĩ đó. Hơn nữa chị chồng tôi rất ghê ghớm, luôn sợ mẹ chồng phải phục vụ tôi và luôn sợ tôi được rảnh rỗi vì thế đối với tôi, chị còn làm tôi thấy ngại và sợ hơn cả mẹ chồng.
Vợ chồng tôi có hai người con, đủ cả trai lẫn gái. Cách đây một tháng tôi phát hiện mình mang bầu, và mọi chuyện khiến tôi không còn muốn sống chung với gia đình chồng cũng bắt nguồn từ đây.
Vốn nhà đã đông trẻ con nên khi gia đình chồng biết tôi mang bầu họ đã không đồng ý ra mặt. Nhất là chị chồng đã chửi tôi không tiếc lời, rằng tôi không biết thương gia đình, con cái đã đầy đủ cả rồi còn chửa đẻ thêm nữa làm gì để cả nhà cùng vất cả. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, chồng tôi chỉ biết im lặng và cũng không đả động gì chuyện này.
Từ đó, ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn của chị chồng với đại ý khuyên tôi nên suy nghĩ về việc giữ đứa bé này lại, nếu không vợ chồng con cái tôi dọn ra ngoài mà ở và tự lo cho cuộc sống. Mẹ chồng tôi cũng ra vào đá thúng, đụng nia, mặt nặng mày nhẹ và còn hắt hủi hai đứa nhỏ con tôi khiến tôi vô cùng tủi thân.
Tôi hiểu hơn ai hết hóa ra không ai trong gia đình muốn tôi chửa đẻ vì nếu tôi bầu bí, ai sẽ là người làm bếp? Ai sẽ là người phụ vụ cơm nước? Ai sẽ chăm lo nhà cửa? Và khi đẻ con xong, mẹ chồng tôi sẽ phải trông cháu mà không có thời gian chăm con cho chị chồng được nữa.
Từ khi có bầu chưa một ngày tôi thấy mình cảm thấy vui vì sắp có thêm thành viên mới mà chỉ toàn đón nhận những stress, mệt mỏi và áp lực. Có lẽ vì thế mà đứa bé đã tự bỏ tôi mà đi. Tôi bị sẩy thai, điều đó khiến tôi vô cùng đau buồn. Tôi cũng không thiết tha với cửa hàng nữa. Tôi muốn thuê người làm và tự đi tìm cho mình một công việc mới nhưng họ không cho phép.
Tôi phải làm gì đây khi trong lòng tôi chỉ toàn nỗi giận nhà chồng một thì tức giận chồng tôi mười, chỉ vì sự nhu nhược của anh mà tôi đã đánh mất đi đứa con mình.
Tôi phải giải quyết như thế nào cho đúng và sẽ phải sống tiếp ra sao đây? Chẳng lẽ cứ tiếp tục sống cuộc sống như trước đây? Các bạn là người ngoài sẽ sáng suốt hơn, hãy cho tôi những lời khuyên để tôi có sự lựa chọn đúng đắn.
P.A (Độc giả gửi bài)
-
Tâm sự5 giờ trước2 năm nay, tôi quá bận rộn nên không thể về quê chăm sóc bố được. Ai ngờ, bố lại quyết định trớ trêu như vậy.
-
Tâm sự11 giờ trướcTôi chưa hết sốc trước lời nói của chồng cũ thì anh lại tiếp tục lôi ra một xấp ảnh cưới để minh chứng cho tình yêu mấy năm qua.
-
Tâm sự11 giờ trướcMỗi dịp lễ, Tết, mẹ lại xốn xang muốn về gặp họ hàng, người thân. Nghĩ đến cảnh người ta có quê, có nhà để về, mình thì không, mẹ lại giấu tôi khóc.
-
Tâm sự12 giờ trướcĐi du lịch cùng bố mẹ chồng một năm rồi khiến tôi cạch đến già.
-
Tâm sự15 giờ trướcAnh ta hoảng hốt khi thấy tôi xuất hiện. Trái ngược với chồng, vợ anh lại rất bình tĩnh, chào đón tôi như một người khách tới nhà. Đến lúc này tôi mới nhận ra, vợ anh ấy cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp.
-
Tâm sự16 giờ trước"Không có lửa thì sao có khói", những gì người yêu cũ của chồng sắp cưới nói vẫn ám ảnh tôi từ hôm kia đến bây giờ.
-
Tâm sự20 giờ trướcNghe tin vợ chuẩn bị đi họp lớp, tôi liền bán 2 chỉ vàng để vợ có tiền làm đẹp, chăm chút vẻ bề ngoài như cô ấy mong muốn.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐiện thoại của chồng liên tục rung lên trong khi anh đang tắm. Quá tò mò, tôi liền ngó xem là ai nhắn tin thì thấy đó là...
-
Tâm sự1 ngày trướcVợ chồng tôi bị hiếm muộn, phải sử dụng biện pháp thụ tinh trong ống nghiệm để có con. Nhưng chính trong quá trình vật vã "tìm con", chồng tôi đã ngoại tình vì... quá mệt mỏi.
-
Tâm sự1 ngày trướcHai vợ chồng có quan điểm, phong cách sống quá khác nhau, có những ngày tôi chán đến mức không muốn về nhà, không muốn nhìn mặt chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcNhờ cuộc nói chuyện của 2 chị em cô ấy mà tôi biết được lòng dạ thật của vợ với nhà nội.
-
Tâm sự1 ngày trướcBà bạn thân hàng xóm đã giới thiệu người yêu cho tôi, để tôi khỏi cô đơn ở tuổi 61 sau nhiều năm góa bụa, không ngờ bà ấy lại là "tiểu tam" xen vào cuộc tình này.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi không thể hiểu nổi, sĩ diện, tự trọng còn quan trọng hơn cả tương lai của con hay sao?
-
Tâm sự1 ngày trướcBác lấy làm tiếc cho tương lai của một thanh niên trẻ, có học thức, có hoài bão đổi đời mà chỉ vì ham tiền, nông nổi, nóng vội thực hiện ước mơ mà tự đánh mất nhân phẩm, đánh mất cơ hội phấn đấu sự nghiệp.