- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tôi đã khóc suốt đêm tân hôn vì hụt hẫng
Tôi đã khóc suốt đêm tân hôn không phải vì xa gia đình mà là hụt hẫng. Phòng cưới chỉ là một căn phòng được che hờ bằng các mảnh vải, trông lụp xụp và bừa bãi vô cùng.
Tôi đã khóc suốt đêm tân hôn không phải vì xa
gia đình mà là hụt hẫng. Phòng cưới chỉ là một căn phòng được che hờ
bằng các mảnh vải, trông lụp xụp và bừa bãi vô cùng.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Bình Định. Học xong lớp 12 thấy mình không đủ năng lực để tiếp tục việc học. Tôi nghỉ ở nhà, cùng mẹ buôn bán quán nước giải khát ven đường. Quán đơn sơ nhưng rộng rãi và mát mẻ nên là điểm dừng thường xuyên của các khách đường dài. Và tôi gặp anh, một tài xế xe khách.
Anh điển trai, cao to, ăn nói có duyên. Khi đó tôi 20 tuổi. Từ ngày quen nhau, anh thường xuyên ghé quán. Những lúc anh không chạy xe, anh vẫn đến. Bố mẹ cũng khuyên tôi nên cẩn thận vì tài xế xe thường bay bướm. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại thích anh đến thế.
Sau hơn một năm tìm hiểu, anh và tôi cưới nhau. Tôi theo chồng xa xứ, từ Bình Định vào Khánh Hòa. Tôi đã khóc suốt đêm tân hôn không phải vì xa gia đình mà là hụt hẫng. Căn nhà anh giới thiệu cho tôi, nơi tổ chức các buổi lễ chỉ là nhà của dì anh. Còn thật ra gia đình anh sống ở phía sau, một ngôi nhà lụp xụp năm người chen chúc, thêm tôi nữa là sáu người. Phòng cưới chỉ là một căn phòng được che hờ bằng các mảnh vải, trông lụp xụp và bừa bãi vô cùng. Tôi hỏi anh: "Sao anh lại lừa dối em và cả nhà như vậy?" Anh nói: "Vì sợ gia đình em không đồng ý, anh sợ mất em".
Tôi sống ở nhà chồng trong nỗi buồn như vậy. Những tháng tiếp theo, vàng cưới cứ ra đi dần dần. Tiền anh chạy xe còn phải nuôi bố mẹ, hai đứa em còn nhỏ. Ở quê chồng, tôi không biết kiếm tiền bằng cách nào vì lạ đường xá lại chẳng biết nghề ngỗng gì, thành ra cứ ở nhà chờ đợi chồng. Cuộc sống tù túng, thiếu thốn đã làm nảy sinh nhiều mâu thuẫn, vợ chồng hay cãi nhau vặt, bố mẹ chồng ra vào lại đụng mặt con dâu. Tuy vậy, tôi vẫn cố chịu đựng để giữ gìn hạnh phúc.
Khi bé được bốn tuổi, gia đình anh trả lại đất cho dì anh. Cả nhà chuyển lên vùng quê cách nơi ở trước đây gần 60 km. Nơi đây là quê của bố anh. Lúc này tôi mang bầu bé thứ hai. Vì quá cách xa thành phố nên thời gian anh về nhà càng thưa. Tôi vừa quán xuyến nhà cửa, vừa chăm con nhỏ, mệt mỏi bầu bí nhưng lại không có chồng bên cạnh, nhiều lúc tủi thân vô cùng, trong khi đó thì anh về nhà chỉ để lấy thêm quần áo.
Có lần tôi khóc và buông lời trách móc. Anh nạt nộ: "Muốn ở nhà rồi chết đói hết sao? Ở nhà ăn với nằm không mà còn đòi hỏi này nọ". Tôi cũng nói do con nhỏ, với nơi này tôi cũng không biết làm gì. Nếu thấy tôi là gánh nặng, thôi để tôi về quê. Vậy mà anh vào phòng lấy hết quần áo của tôi ném ra sân, rồi nói: "Đi đi, xem thằng này có cần không?". Tôi khóc đến nghẹn lời. Mẹ chồng tôi đã đi chơi bài. Bố chồng thì không nói gì làm tôi càng buồn hơn.
Tôi nhặt đồ đạc và dắt bé về quê. Bố mẹ tôi thương con nên không trách móc gì chỉ buồn và an ủi tôi cố gắng chăm con với bụng bầu. Cuộc sống gia đình tôi cũng khá. Quán nước ngày xưa giờ khang trang thành một cửa hàng ăn uống phục vụ các tuyến xe khách đường dài. Tôi vẫn có thể bán hàng cùng mẹ. Nhưng vài ngày sau, chồng tôi ra, anh xin lỗi tôi vì lúc đó anh nóng giận quá, anh còn hứa không bao giờ như vậy nữa. Mủi lòng thương anh nên tôi lại theo chồng.
Câu đầu tiên không phải tôi hỏi anh mà là anh nói: "Ai cho cô xem điện thoại của tôi?". Bao nhiêu ấm ức lâu nay giờ bộc phát. Cả tôi và anh đều nói to tiếng. Nhưng điều tôi bất ngờ nhất là anh đã đánh tôi. Những cái tát tai liên tiếp vào mặt. Bé lớn khóc rất nhiều chạy tìm ông bà nội. Khi bố mẹ chồng vào ngăn anh mới dừng lại. Anh lấy quần áo rồi đi. Trước khi đi anh còn nói: "Biến đi, biến cho khuất mắt. Tôi chán cô lắm rồi”.
Tôi như rơi xuống vực sâu. Cảm giác tủi nhục và hụt hẫng mà tôi cố kìm giữ từ đêm tân hôn đến giờ bộc phát đau đớn vô cùng. Gần 5 năm chung sống, tôi đã hi sinh nhiều thứ và cũng đã làm tròn bổn phận làm dâu, làm vợ, làm mẹ. Chấp nhận cuộc sống kham khổ thiếu thốn, nhiều lần tha thứ chịu đựng tất cả. Vậy mà…
Giờ đây, nhìn con ngủ, lòng tôi rối bời, nước mắt cứ chảy dài. Tôi phải làm gì bây giờ???
Anh điển trai, cao to, ăn nói có duyên. Khi đó tôi 20 tuổi. Từ ngày quen nhau, anh thường xuyên ghé quán. Những lúc anh không chạy xe, anh vẫn đến. Bố mẹ cũng khuyên tôi nên cẩn thận vì tài xế xe thường bay bướm. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại thích anh đến thế.
Sau hơn một năm tìm hiểu, anh và tôi cưới nhau. Tôi theo chồng xa xứ, từ Bình Định vào Khánh Hòa. Tôi đã khóc suốt đêm tân hôn không phải vì xa gia đình mà là hụt hẫng. Căn nhà anh giới thiệu cho tôi, nơi tổ chức các buổi lễ chỉ là nhà của dì anh. Còn thật ra gia đình anh sống ở phía sau, một ngôi nhà lụp xụp năm người chen chúc, thêm tôi nữa là sáu người. Phòng cưới chỉ là một căn phòng được che hờ bằng các mảnh vải, trông lụp xụp và bừa bãi vô cùng. Tôi hỏi anh: "Sao anh lại lừa dối em và cả nhà như vậy?" Anh nói: "Vì sợ gia đình em không đồng ý, anh sợ mất em".
Tôi sống ở nhà chồng trong nỗi buồn như vậy. Những tháng tiếp theo, vàng cưới cứ ra đi dần dần. Tiền anh chạy xe còn phải nuôi bố mẹ, hai đứa em còn nhỏ. Ở quê chồng, tôi không biết kiếm tiền bằng cách nào vì lạ đường xá lại chẳng biết nghề ngỗng gì, thành ra cứ ở nhà chờ đợi chồng. Cuộc sống tù túng, thiếu thốn đã làm nảy sinh nhiều mâu thuẫn, vợ chồng hay cãi nhau vặt, bố mẹ chồng ra vào lại đụng mặt con dâu. Tuy vậy, tôi vẫn cố chịu đựng để giữ gìn hạnh phúc.
Bố mẹ
cũng khuyên tôi nên cẩn thận vì tài xế xe thường bay bướm. Nhưng không
hiểu sao lúc đó tôi lại thích anh đến thế. (Ảnh minh họa)
Tôi xin gia đình chồng về quê mẹ để sinh bé gái đầu tiên. Trước mặt mọi người trong nhà, tôi luôn cố gắng là mình vẫn ổn, vẫn có thể sống được để bố mẹ tôi yên tâm. Mẹ chồng ra thăm, tôi phải cho tiền đi lại. Chồng tôi vẫn chạy xe nhưng mỗi khi ghé thăm hai mẹ con tiền đưa rất ít, thậm chí không đưa. Tôi hiểu và thông cảm cho gánh nặng gia đình nên cũng không trách móc gì. Và cũng vì thương chồng nên tôi luôn bảo vệ anh trước mặt bố mẹ mình.Khi bé được bốn tuổi, gia đình anh trả lại đất cho dì anh. Cả nhà chuyển lên vùng quê cách nơi ở trước đây gần 60 km. Nơi đây là quê của bố anh. Lúc này tôi mang bầu bé thứ hai. Vì quá cách xa thành phố nên thời gian anh về nhà càng thưa. Tôi vừa quán xuyến nhà cửa, vừa chăm con nhỏ, mệt mỏi bầu bí nhưng lại không có chồng bên cạnh, nhiều lúc tủi thân vô cùng, trong khi đó thì anh về nhà chỉ để lấy thêm quần áo.
Có lần tôi khóc và buông lời trách móc. Anh nạt nộ: "Muốn ở nhà rồi chết đói hết sao? Ở nhà ăn với nằm không mà còn đòi hỏi này nọ". Tôi cũng nói do con nhỏ, với nơi này tôi cũng không biết làm gì. Nếu thấy tôi là gánh nặng, thôi để tôi về quê. Vậy mà anh vào phòng lấy hết quần áo của tôi ném ra sân, rồi nói: "Đi đi, xem thằng này có cần không?". Tôi khóc đến nghẹn lời. Mẹ chồng tôi đã đi chơi bài. Bố chồng thì không nói gì làm tôi càng buồn hơn.
Tôi nhặt đồ đạc và dắt bé về quê. Bố mẹ tôi thương con nên không trách móc gì chỉ buồn và an ủi tôi cố gắng chăm con với bụng bầu. Cuộc sống gia đình tôi cũng khá. Quán nước ngày xưa giờ khang trang thành một cửa hàng ăn uống phục vụ các tuyến xe khách đường dài. Tôi vẫn có thể bán hàng cùng mẹ. Nhưng vài ngày sau, chồng tôi ra, anh xin lỗi tôi vì lúc đó anh nóng giận quá, anh còn hứa không bao giờ như vậy nữa. Mủi lòng thương anh nên tôi lại theo chồng.
Cảm giác tủi nhục và hụt hẫng mà tôi cố kìm giữ từ đêm tân hôn đến giờ bộc phát đau đớn vô cùng. (Ảnh minh họa)
Còn hai tháng nữa tôi sinh. Chiều đó anh về thăm nhà. Trong lúc anh đang tắm, bé lớn lấy điện thoại của bố chơi. Chợt bé reo lên: "Mẹ ơi! Hình của bố nè, đẹp không?". Tôi bước đến cầm máy lên xem thì thấy có rất nhiều ảnh. Nhưng không phải của riêng anh mà anh chụp chung với một cô gái khá trẻ. Những tấm ảnh thân mật thậm chí rất tình tứ của hai người ở một bãi biển nào đó.Câu đầu tiên không phải tôi hỏi anh mà là anh nói: "Ai cho cô xem điện thoại của tôi?". Bao nhiêu ấm ức lâu nay giờ bộc phát. Cả tôi và anh đều nói to tiếng. Nhưng điều tôi bất ngờ nhất là anh đã đánh tôi. Những cái tát tai liên tiếp vào mặt. Bé lớn khóc rất nhiều chạy tìm ông bà nội. Khi bố mẹ chồng vào ngăn anh mới dừng lại. Anh lấy quần áo rồi đi. Trước khi đi anh còn nói: "Biến đi, biến cho khuất mắt. Tôi chán cô lắm rồi”.
Tôi như rơi xuống vực sâu. Cảm giác tủi nhục và hụt hẫng mà tôi cố kìm giữ từ đêm tân hôn đến giờ bộc phát đau đớn vô cùng. Gần 5 năm chung sống, tôi đã hi sinh nhiều thứ và cũng đã làm tròn bổn phận làm dâu, làm vợ, làm mẹ. Chấp nhận cuộc sống kham khổ thiếu thốn, nhiều lần tha thứ chịu đựng tất cả. Vậy mà…
Giờ đây, nhìn con ngủ, lòng tôi rối bời, nước mắt cứ chảy dài. Tôi phải làm gì bây giờ???
Theo Trí Thức Trẻ
-
Tâm sự2 giờ trướcĐi xuất khẩu lao động với hy vọng tích được chút vốn rồi về quê hương làm ăn nhưng tôi không ngờ lại gặp cảnh như thế này.
-
Tâm sự3 giờ trướcKhi thấy con gái có những hành động này, người mẹ đã rất lo lắng và muốn nhờ chuyên gia tư vấn.
-
Tâm sự4 giờ trước"Chỉ sau sinh nhật 73 tuổi của bố vài ngày, tôi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ. Chẳng ngờ rằng lần trở về nhà đó đã giúp tôi nhận ra nhiều điều", anh Lý Minh chia sẻ.
-
Tâm sự9 giờ trướcMẹ chồng của chị tôi không biết rằng cái nhà trọ ấy do chị đứng tên thuê, cũng do chị trả tiền hàng tháng. Chị ôm con về ngoại là con trai bà ấy ra đường.
-
Tâm sự1 ngày trướcCho đến khi đọc đến dòng cuối cùng của lá thư, cô Mã đã bật khóc và thầm cảm ơn lòng tốt của bà chủ.
-
Tâm sự1 ngày trướcTheo tôi, đằng nào thì câu chuyện không mong muốn cũng đã xảy ra, một điều chắc chắn rằng cô thư ký trẻ kia cũng không bao giờ giữ lòng chung thủy với chồng chị, vì chồng chị không thể cung phụng tiền bạc cho cô ta tiêu xài nữa.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi với người yêu kém 8 tuổi xác định sẽ kết hôn nhưng bố mẹ người yêu phản đối kịch liệt, nói tôi lợi dụng con trai họ
-
Tâm sự1 ngày trướcMỗi tháng đưa cho vợ 10 triệu để lo đủ thứ việc từ học phí của hai con, chi phí trong gia đình và thăm hỏi hai bên gia đình dịp lễ Tết, ốm đau nhưng chồng tôi nằng nặc đòi mua ô tô, kể cả vay mẹ tôi.
-
Tâm sự1 ngày trướcCô nhân tình trẻ đẹp của chồng tôi thực sự chỉ thích làm người thứ ba, được chu cấp và không ràng buộc.
-
Tâm sự1 ngày trướcHồi cưới tôi, vợ nói thẳng cô ấy lấy chồng xa là vì bố mẹ chồng có chức quyền, giúp được cô ấy thăng tiến, nay cô ấy cắm sừng tôi, bồ bịch với sếp cũng vì lý do này.
-
Tâm sự1 ngày trướcNgười tưởng chừng sẽ vắng mặt lại xuất hiện khiến các bạn học cũ vô cùng xúc động.
-
Tâm sự2 ngày trướcKhông biết thắt lưng buộc bụng kiểu gì với thu nhập 9 triệu đồng một tháng ở Hà Nội đắt đỏ, vợ chồng tôi buộc lòng phải gửi con 1 tuổi về quê cho ông bà nội nuôi.
-
Tâm sự2 ngày trướcCô nhân tình trẻ đẹp của chồng tôi thực sự chỉ thích làm người thứ ba, được chu cấp và không ràng buộc.