- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tủi hờn cảnh ở rể, 4 năm vợ không chịu về quê chồng ăn Tết
Năm nào cũng vậy, vợ tôi lấy đủ lí do để không phải về quê chồng. Tôi cưới vợ 4 năm mà hàng xóm láng giềng chẳng mấy ai biết mặt vợ tôi.
Cả năm đi làm đằng đẵng, công việc bận rộn, áp lực cuộc sống đè nặng vô tình cuốn đi thì không sao nhưng cứ đến dịp năm hết Tết đến, nghĩ về bố mẹ, tôi lại chạnh lòng xót thương.
Tôi thấy mình là đứa con trai vô dụng và bất hiếu với bố mẹ. Cảnh đi ở rể đã không chỉ là một nỗi khổ tâm với tôi mà còn khiến bố mẹ tôi cũng phải chịu bao thiệt thòi.
Cho đến giờ, tôi thực sự hối hận vì quyết định “nhất định phải bám trụ lại thành phố” của mình. Tốt nghiệp đại học ra trường, bố mẹ mong muốn tôi về quê, làm ở một cơ quan gần nhà, cưới cô vợ cùng quê, thông cảm cho nhau…
Thế nhưng lúc đó tính hiếu thắng, nhìn một vài người bạn bằng tuổi mình có nhà ở thành phố, tôi lại không đành lòng. Vậy là bất chấp cảnh là con một, tôi vẫn quyết tâm trụ lại thành phố này mong kiếm một cơ hội đổi đời.
Thế rồi tôi cũng có nhà Hà Nội, tìm được một công việc tốt… Tất cả những điều mà tôi có được đó đều từ… người vợ của tôi mà ra. Vợ tôi là tiểu thư con nhà khá giả ở thành phố. Bố mẹ vợ tôi đủ sức lo cho hai đứa một cuộc sống ấm no.
Ban đầu tôi cũng hơi ái ngại cảnh ở rể nhưng khi bố mẹ vợ mua cho chúng tôi một căn nhà riêng thì tôi thấy mình không việc gì phải nghĩ ngợi quá nhiều. Cuộc sống đâu phải dễ dàng gì, giờ có vợ, bố mẹ vợ lại giúp đỡ tại sao phải tự ái mà không nhận.
Cho đến giờ, tôi thực sự hối hận vì quyết định “nhất định phải bám trụ lại thành phố” và ở rể nhà vợ của mình. (Ảnh minh họa)
Vậy là, năm đầu tiên cưới nhau, vợ tôi có bầu… Cô ấy lấy lí do đó không về quê chồng. Kể từ ngày chúng tôi cưới, do công việc bận rộn quá nên vợ chồng tôi còn chưa về thăm nhà được mấy.
Tết năm ấy, tôi đón bố mẹ lên ăn Tết cùng mình. Nhưng chứng kiến cảnh vợ tôi mặt nặng mày nhẹ, ra vào khó chịu khi có “bố mẹ chồng quê mùa” lên ở cùng, bố mẹ tôi chạnh lòng, chỉ sau 2 ngày đã vội về. Từ lần đó, ông bà bảo sẽ không bao giờ lên nhà riêng của chúng tôi nữa.
Năm thứ 2, tôi muốn cả nhà cùng về thì vợ tôi kêu con còn nhỏ quá, đi lại xa xôi không tốt cho sức khỏe. Tôi dù muốn nhưng cũng không thể nằng nặc vác con về một mình được. Vậy là chỉ có mình tôi về thăm bố mẹ vào mồng 2 Tết. Không thấy con dâu với cháu về, bố mẹ tôi buồn lắm.
Bao năm qua vợ tôi không một Tết nào về nhà chồng. (Ảnh minh họa)
Năm thứ 3 thì vợ tôi kêu cô ấy ốm, mệt không đi được đường dài. Lại một lần nữa, cái Tết bố mẹ tôi không được chứng kiến cảnh con cháu quây quần bên nhau. Tôi biết bố mẹ tủi thân nhiều lắm nhưng chẳng biết làm thế nào khi mà vợ tôi là gái thành phố, mua nhà trên này cũng là ông bà ngoại cho tiền chứ bên nội không giúp được gì.
Cho đến năm nay, tôi một mực đòi cả nhà phải về quê ăn Tết thì vợ tôi lại quả quyết: “Năm nay em gái em đi lấy chồng, chỉ còn một mình bố mẹ em ăn Tết. Em không thể để ông bà thế được. Anh là đàn ông cũng nên hiểu cho phụ nữ, ai cũng muốn ăn Tết bên nhà ngoại. Bố mẹ vợ cũng cần phải có niềm vui chứ”.
Tôi mang con về quê ăn Tết mặc kệ mối quan hệ vợ chồng xung đột. (Ảnh minh họa)
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình ích kỷ. Nhìn lại 4 năm là vợ chồng, đã có một Tết nào cô ấy về làm tròn bổn phận dâu con chưa? Hay năm nào vợ tôi cũng chỉ gói vào phong bì chục triệu, bảo tôi mang về còn cô ấy thì cả năm không có mặt.
Năm nay tôi thực sự giận, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa. Tôi đã nhịn suốt thời gian qua vì tôi nghĩ mình không muốn con phải chứng kiến cảnh ngày Tết bố mẹ giận nhau. Nhưng giờ tôi thấy mình nhịn đủ rồi.
Tôi lẳng lặng bế con, đưa về quê nội. Tôi xin nghỉ làm sớm để về. Tôi không biết, sau cái Tết này, chuyện vợ chồng tôi rồi sẽ ra sao… Nhưng tôi nhịn như thế đã là quá đủ rồi.
Theo Khám phá
-
Tâm sự5 giờ trướcBị oan ức nhưng tôi không nỡ làm rùm beng lên, chỉ im lặng giải tán xưởng sản xuất và rút ra bài học cho mình.
-
Tâm sự5 giờ trướcLúc vợ chồng vừa bóc xong phong bì, tôi nghe thấy tiếng nhiều người đàn ông gọi cửa. Hóa ra họ là...
-
Tâm sự9 giờ trướcTôi luôn đặt trọn niềm tin vào chồng mình. Cho đến hôm qua, tôi mới phát hiện ra bí mật anh giấu giếm mình.
-
Tâm sự13 giờ trướcMẹ khuyên tôi nên cố gắng nhẫn nhịn, cơ mà tôi không chắc lần này mình có thể bỏ qua cho sự quá quắt của mẹ chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcMẹ chồng gây áp lực, kêu ca khiến tôi càng căng thẳng, dù bản thân đang bị động thai và sức khỏe yếu.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi rơi vào cái cảnh không biết nói không thế nào.
-
Tâm sự1 ngày trướcKhi nhận ra trong nhóm bạn đại học mà con gái mời về nhà có nhân tình của mình, tôi hiểu mối quan hệ này phải chấm dứt, nhưng chưa kịp nói thì cô ấy báo có thai.
-
Tâm sự1 ngày trướcEm chồng đâu có khá giả, chẳng hiểu sao lại từ chối phần tài sản mà bố mẹ chồng tôi cho nữa?
-
Tâm sự1 ngày trướcKhông khí của buổi họp lớp đang vui vẻ bỗng trầm xuống khi Ngọc cùng con trai xuất hiện.
-
Tâm sự1 ngày trướcKhi tôi nói không có tiền đưa con đi du lịch dịp lễ 30/4-1/5 này, chồng tôi sừng sộ quát: "Cô quản lý tài chính gia đình kiểu gì thế, đàn bà mà đoảng, vô dụng".
-
Em dâu khoe sẽ xây nhà 4 tỷ, nhìn bản thiết kế mà tôi uất nghẹn cổ chỉ muốn xé nát và ném vào mặt emTâm sự2 ngày trướcKhi gia đình tôi đang vùng vẫy trong nghèo khổ đói khát thì vợ chồng em dâu có tiền tỷ xây biệt thự.