- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tưởng đã đến lúc sống cho chính mình thì bất ngờ bố tôi báo tin dữ
Cầm món quà trong tay, tôi òa khóc nức nở trong vòng tay của chị em đồng nghiệp.
Tốt nghiệp cấp 3 xong, tôi nghỉ học để đi làm công nhân. Hồi đó, tôi cầm giấy báo trúng tuyển đại học mà khóc suốt mấy ngày trời. Nhưng gia đình tôi nghèo, bố tôi là lao động chính trong nhà. Mẹ tôi bị bệnh tim, chỉ quanh quẩn nấu ăn, dọn dẹp và hay lên cơn đau tim, phải nhập viện suốt. Một mình bố làm sao nuôi nổi tôi học đại học, 2 em còn đang học cấp 2 và mẹ đau bệnh.
Tôi xin phép bố mẹ cho mình đến khu công nghiệp xin việc và ở hẳn lại đó cho tiết kiệm chi phí. Một tháng tôi chỉ về nhà một lần vào ngày nhận lương. Tôi chi tiêu chắt bóp từng đồng xu, chẳng dám mua cho mình thứ gì. 12 năm trôi qua, hai em tôi đã tốt nghiệp đại học nhờ vào từng đồng tiền tôi tiết kiệm được. Chúng nó xin được việc làm có mức lương cao và bắt đầu thay tôi chăm sóc bố mẹ, gửi tiền cho mẹ điều trị bệnh.
Tôi cứ nghĩ đã đến lúc mình được sống cuộc đời của chính mình. Tôi dự định sẽ tìm ai đó phù hợp, tìm hiểu vài tháng rồi kết hôn, sinh con, ổn định gia đình. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu thì tôi nhận được điện thoại của bố.
Ông gọi điện, giọng nghẹn ngào. Bố bảo bị ung thư phổi và đang cần tiền để điều trị. Tôi sụp đổ, bao nhiêu dự định tan thành mây khói. Nhựng với số tiền tiết kiệm chưa tới 50 triệu của mình, tôi vẫn không đủ sức để lo cho bố được. 2 em tôi cũng mới bắt đầu sự nghiệp, cũng chẳng có nhiều tiền trong tay.
Thấy tôi trầm mặc, thỉnh thoảng lau nước mắt, giờ nghỉ trưa, mấy chị em trong tổ liên tục hỏi han. Biết chuyện gia đình tôi, mấy chị em tụ tập lại một góc, xì xầm bàn tán gì đó. Trước khi vào làm lại, chị tổ trưởng đưa cho tôi một phong bì. Chị ấy nói đó là tấm lòng của mọi người trong tổ, cũng không nhiều nhặn gì nhưng chủ yếu là tấm lòng của các chị em.
Tôi mở phong bì ra, bên trong tiền đủ các mệnh giá. Tờ 20 nghìn, 50 nghìn, cao nhất là 200 nghìn đồng. Tổng là 8 triệu đồng. Những tờ tiền chẳng thẳng thóm nhưng thấm đẫm tình nghĩa của mọi người khiến tôi òa khóc nức nở.
Mọi người ôm lấy tôi, an ủi, động viên tôi cố gắng. Chị tổ trưởng bảo sẽ thu xếp để tôi được nghỉ 1 tuần mà về thăm bố. Tôi biết ơn mọi người nhiều quá. Ơn nghĩa này, tôi biết phải đền đáp làm sao đây? Rồi tôi cũng chẳng biết sẽ vay đâu ra một số tiền lớn để điều trị bệnh cho bố nữa. Tôi bế tắc thật sự.
Theo phunuvietnam.vn
-
Tâm sự10 giờ trướcBị oan ức nhưng tôi không nỡ làm rùm beng lên, chỉ im lặng giải tán xưởng sản xuất và rút ra bài học cho mình.
-
Tâm sự11 giờ trướcLúc vợ chồng vừa bóc xong phong bì, tôi nghe thấy tiếng nhiều người đàn ông gọi cửa. Hóa ra họ là...
-
Tâm sự15 giờ trướcTôi luôn đặt trọn niềm tin vào chồng mình. Cho đến hôm qua, tôi mới phát hiện ra bí mật anh giấu giếm mình.
-
Tâm sự18 giờ trướcMẹ khuyên tôi nên cố gắng nhẫn nhịn, cơ mà tôi không chắc lần này mình có thể bỏ qua cho sự quá quắt của mẹ chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcMẹ chồng gây áp lực, kêu ca khiến tôi càng căng thẳng, dù bản thân đang bị động thai và sức khỏe yếu.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi rơi vào cái cảnh không biết nói không thế nào.
-
Tâm sự1 ngày trướcKhi nhận ra trong nhóm bạn đại học mà con gái mời về nhà có nhân tình của mình, tôi hiểu mối quan hệ này phải chấm dứt, nhưng chưa kịp nói thì cô ấy báo có thai.
-
Tâm sự1 ngày trướcEm chồng đâu có khá giả, chẳng hiểu sao lại từ chối phần tài sản mà bố mẹ chồng tôi cho nữa?
-
Tâm sự1 ngày trướcKhông khí của buổi họp lớp đang vui vẻ bỗng trầm xuống khi Ngọc cùng con trai xuất hiện.
-
Tâm sự2 ngày trướcKhi tôi nói không có tiền đưa con đi du lịch dịp lễ 30/4-1/5 này, chồng tôi sừng sộ quát: "Cô quản lý tài chính gia đình kiểu gì thế, đàn bà mà đoảng, vô dụng".