
Tôi lấy chồng từ khi 22 tuổi. Anh hơn tôi vài tuổi, vẻ ngoài hiền lành, nói năng điềm đạm. Ngày cưới, mọi người khen tôi may mắn vì chồng biết “giữ vợ”. Khi ấy, tôi không hiểu rằng, đôi khi ranh giới giữa giữ và kiểm soát rất mong manh.
Sự ghen tuông của anh không ồn ào nhưng dai dẳng. Tôi phải báo cáo lịch trình mỗi ngày. Một cuộc gọi lỡ, một tin nhắn công việc, cũng đủ để anh truy vấn hàng giờ. Anh không quát mắng, chỉ im lặng, khiến tôi tự thấy mình có lỗi dù chẳng làm gì sai.

Chồng tôi không hài lòng với sự gần gũi bình thường. Anh có những yêu cầu khiến tôi luôn ở trạng thái đề phòng. Anh muốn tôi phải hành xử theo những khuôn mẫu do anh đặt ra, từ lời nói, biểu cảm cho đến cảm xúc. Có lúc, anh đòi hỏi tôi phải chứng minh tình yêu bằng những cách khiến tôi thấy tổn thương lòng tự trọng.
Tôi từng nói mình không thoải mái, nhưng anh cho rằng tôi “quá truyền thống”, “không chịu thay đổi”. Anh viện dẫn những lý do rất hợp lý rằng vợ chồng thì phải hiểu và "đáp ứng" nhau. Nếu tôi từ chối, anh trở nên lạnh lùng, im lặng kéo dài, khiến không khí gia đình nặng nề đến nghẹt thở.
Tôi dần sống trong cảm giác sợ hãi mơ hồ. Sợ những buổi tối chỉ có hai người, sợ phải đối diện với những mong đợi mà tôi không thể đáp ứng. Tôi bắt đầu tìm cách né tránh, viện cớ mệt, bận và muốn ngủ sớm. Nhưng sự né tránh ấy lại khiến anh nghi ngờ, ghen tuông hơn.
Mười năm, tôi quen với việc tự ép mình chịu đựng. Tôi không còn dám chia sẻ với ai, vì biết những chuyện này rất khó nói. Nói ra, mọi người sẽ hỏi tại sao tôi không chiều chồng những chuyện bình thường trong hôn nhân.
Ý nghĩ ly hôn đến với tôi ngày một lớn nhưng mỗi lần định nói ra, tôi lại sợ. Sợ bố mẹ buồn, sợ họ hàng dị nghị, sợ người ta thì thầm rằng tôi “không biết giữ chồng”. Tôi chưa dám quyết định không phải vì hạnh phúc mà vì nỗi sợ điều tiếng lớn hơn nỗi đau của bản thân.
Càng lúc tôi nhận ra mình không còn cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà của mình. Tôi sống khép kín, căng thẳng và dần đánh mất chính mình. Lúc ấy, tôi hiểu rằng, chịu đựng không còn là hy sinh, mà là tự làm tổn thương mình.
Hiện tại tôi vẫn chưa ký đơn ly hôn vì chưa vượt qua được điều tiếng nhưng sống tiếp trong cuộc hôn nhân “kỳ quặc” khiến tôi luôn có cảm giác lo lắng, bất an.

Theo VOV