Nhất là chị Ngọc, đã dành thời gian đi sang từng nhà hàng xóm một để chào hỏi, làm quen. Và chị ấn tượng nhất là nhà của chị Lan, một bà mẹ đơn thân sống cùng cô con gái lên 10.
Cùng
chung phận đàn bà, cộng với một chút thương cảm cho cảnh sống cô đơn
của hai mẹ con nhà chị Lan, nên chị Ngọc vẫn thường sang chơi, trò
chuyện. Chị Ngọc thi thoảng còn rủ chị Lan góp gạo thổi cơm chung một
vài bữa trong tuần, để bữa cơm nhà chị Lan bớt buồn vắng hơn. Có thực
phẩm hay chút quà gì từ các bà ở quê gửi ra, chị Ngọc cũng chia cho mẹ
con chị Lan một ít. Lâu dần thì trở nên thân thiết.
Vì
không có em gái, nên chị Ngọc coi chị Lan như em ruột của mình, tâm sự
hết chuyện trên trời dưới biển. Đôi khi thấy buồn cười quá, anh Nam,
chồng chị Ngọc còn đùa: “Em với cái Lan như kiểu chị em thất lạc bao năm mới tìm thấy nhau ấy nhỉ?”.
Hồi
đầu, anh Nam còn giữ khoảng cách với chị Lan. Nhưng từ khi chị Ngọc coi
chị Lan như em gái, thì anh Nam cũng coi nhà chị Lan như là gia đình
nhà người thân của mình. Thi thoảng nhà hàng xóm có cái bếp ga, tủ lạnh
hỏng, anh đều sẵn sàng sửa giúp hoặc gọi điện cho thợ đến sửa và trông
coi hộ. Nhà chị Lan nhờ thế mà cũng được nhờ.
Chị
Lan thường khen chị Ngọc tốt số khi lấy được một người chồng hiền lành,
đảm đang và chất phác. Rồi lại tủi phận nhìn lại mình, khi có một quá
khứ lầm lỡ, từng bị một gã Sở Khanh lừa dối, dẫn đến việc phải bất đắc
dĩ làm mẹ đơn thân cô quạnh bao nhiêu năm trời.
Nhưng
dạo gần đây, chị Ngọc để ý thấy chị Lan dường như thường có việc nhờ vả
anh Nam hơn. Đôi khi thấy chị Lan đứng trước cửa, mặc chiếc váy ngủ
hoặc bộ đồ ở nhà mỏng tanh sang gọi chồng mình, chị Ngọc cũng thấy chột
dạ. Chị linh tính điều chẳng lành nên đêm về hắng giọng bảo chồng: “Anh cẩn thận nhá! Dạo này em thấy anh với cái Lan có vẻ hơi thân thiết rồi đấy!”. Thì anh Nam phẩy tay, cười trừ: “Gớm, em cứ khéo lo xa. Em phải tin tưởng chồng mình chứ!”. Nghe vậy, chị Ngọc cũng an tâm.
Rồi
anh Nam nhờ vợ xoa bóp một chút vì độ này thường hay bị đau lưng, và rủ
vợ cùng đi tập thể dục vào sáng sớm. Nhưng rủ vậy thôi, chứ chị Ngọc
bận con cái với cả một mớ những nghĩa vụ phải lo thì nào lấy đâu ra thời
gian mà chạy bộ cùng chồng được nữa. Nên anh Nam đành đi một mình.
Cứ
đều đặn 5h sáng anh bắt đầu xỏ chân vào đôi giày thể thao, thì đến 6h
sáng đã có mặt ở nhà, thức vợ dậy chuẩn bị bữa sáng. Sau khoảng vài ba
tuần chăm chỉ, thấy chồng mình trông khỏe khoắn, vui vẻ hơn, chị Ngọc
cũng hài lòng.
Cho đến một buổi sáng, khoảng
hơn 5 giờ rưỡi thì cô con gái bốn tuổi bỗng dưng tè dầm, làm ướt hết cả
chăn ga. Chị Ngọc thức giấc, lặng lẽ thay quần cho con, ru con ngủ tiếp,
rồi khi nằm xuống mà không ngủ được nữa, chị quyết định rời luôn khỏi
giường.
Chị đi ra mở cửa, rồi bước ra ngoài một chút thì thấy cửa nhà hàng xóm
đang khép hờ. Chị trách Lan ẩu đoảng quá khi hai mẹ con đi ngủ mà không
khóa cửa nẻo cẩn thận, nên định sang khép lại hộ hàng xóm. Nhưng lại
gần mới nghe thấy tiếng chị Lan cười khúc khích bên trong.

Ảnh minh họa
Nghĩ
mẹ con chị Lan dậy sớm, chị Ngọc định ngó vào nói đùa vài câu chào buổi
sáng, thì chết điếng khi nhận ra đôi giày của chồng mình đang đặt phía
trong cửa. Chị nóng lòng đẩy cửa thật nhanh và bước vào thì há hốc miệng
khi thấy chị Lan đang mặc lại áo cho chồng mình. Chị chỉ kịp hét lên
một tiếng: “Á!” rồi chạy lại xô hai con người dối trá sang hai phía.
Chị
Ngọc lao vào cấu xé người mà chị vẫn gọi là chồng, rồi lại quay sang
khóc lóc, đay nghiến người hàng xóm là chị em kết nghĩa. Cứ một câu hỏi:
“Tại sao? Tại sao?”, chị gào đến kiệt sức trước hai con người dối trá,
mà chẳng ai trả lời cho chị. Chỉ khi chị quỵ chân xuống sàn, anh Nam mới
dám chạy lại đỡ chị dậy.
Chị Ngọc trừng mắt
nhìn chồng, dùng hết sức lực để hỏi một câu cuối cùng: “Bao lâu rồi? Hai
người đã cùng nhau tập thể dục trên chiếc giường này bao lâu rồi? Dối
gian tôi bao nhiêu lâu rồi? Trời ơi!”, và khóc ngất khi cô em kết nghĩa
của mình rón rén trả lời: “Mới gần hai tuần thôi chị!”.
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ