Tôi 34 tuổi kết hôn được 8 năm, có hai con một bé trai 7 tuổi và một bé gái 4 tuổi. Gia đình nhỏ của tôi đang sống trong một căn chung cư giữa thủ đô, do bố mẹ hai bên cùng góp tiền mua hồi vợ chồng tôi cưới nhau. Nghe qua thì có vẻ đủ đầy, nhưng sâu trong lòng tôi luôn mang một cảm giác hụt hẫng, trống trải bởi tôi cảm thấy mình đang đơn độc trên hành trình xây dựng tổ ấm, dù người nằm cạnh tôi mỗi đêm vẫn là chồng mình.

Từ những ngày đầu về chung sống, tôi đã nhận thấy chồng là người sống độc lập về tài chính. Anh kiếm được khá, làm việc trong ngành công nghệ nên thu nhập ổn định. Nhưng lạ một điều là, anh gần như không chia sẻ gì về tiền nong. Từ tiền lương, thưởng đến các khoản đầu tư tất cả đều là chuyện "riêng của anh". Tôi từng hỏi nhẹ nhàng: “Anh đưa em một phần để lo chi tiêu gia đình nhé?”, thì anh đáp: “Anh đưa em tiền chi tiêu rồi còn gì. Còn lại anh để dành lo chuyện lớn sau này.” "Chuyện lớn" mà anh nói thì 8 năm nay chưa thấy đâu. Trong khi đó, từ chuyện mua sữa cho con, đóng học phí, tiền điện nước, thuê giúp việc theo giờ, đến các khoản chi tiêu hằng ngày… phần lớn là tôi xoay xở. Tôi làm công việc văn phòng, lương không cao nhưng ổn định. May mắn là bố mẹ tôi đỡ đần lúc con ốm đau, chứ nếu chỉ trông vào sự góp sức của chồng thì tôi đã nhiều lần ngã quỵ.

8 năm kết hôn nhưng không có quỹ chung chồng luôn xa cách đề phòng vợ
Ảnh minh họa.

Chúng tôi không có quỹ chung. Thậm chí, tôi còn không rõ anh có bao nhiêu tài sản, tài khoản ngân hàng thế nào, đứng tên gì. Những lần tôi đề cập đến việc lập một quỹ gia đình, anh đều gạt đi: “Em cứ lo phần em, anh lo phần anh, thế là công bằng.” Tôi nghe mà thấy nghẹn trong cổ. Đã bao lần tôi tự hỏi: Vợ chồng mà như vậy, có còn đúng nghĩa? Một mái nhà, hai đứa con, nhưng không cùng nhìn về một hướng, không cùng chung vai gánh vác, không cùng tiết kiệm cho tương lai chung thì rốt cuộc, mình là gì trong cuộc đời nhau?

Tôi không hề muốn kiểm soát tài chính của chồng. Tôi chỉ mong chúng tôi có thể chia sẻ với nhau những gánh nặng và cùng nhau hoạch định tương lai: dành dụm để sửa nhà, lo học cho con, hay ít nhất là cùng ngồi xuống lập một kế hoạch lâu dài. Nhưng mỗi lần tôi ngỏ ý, chồng lại tỏ ra khó chịu, nói tôi “quản lý” hay “đào mỏ”. Tôi đau lòng vô cùng. Là vợ chồng, sống với nhau ngần ấy năm, có hai mặt con, tôi phải "đào" cái gì nữa? Tôi có tham gì đâu ngoài một cuộc sống có trách nhiệm, công bằng và cùng nhìn về một hướng? Nhiều đêm tôi nằm cạnh chồng mà trào nước mắt. Tôi cảm giác mình như mẹ đơn thân sống cùng người dưng. Mọi thứ liên quan đến gia đình từ chăm sóc con cái đến việc nhà, chi tiêu đều một mình tôi lo. Còn anh chỉ bước vào vai trò “người chồng” hay “người cha” một cách hời hợt, thi thoảng đưa vài triệu rồi quay đi như đã xong trách nhiệm.

Tôi từng tâm sự với mẹ ruột. Mẹ bảo tôi nên nhẫn nhịn, vì "ít nhất nó cũng không đánh chửi, không ngoại tình, có nhà cửa ổn định là mừng rồi". Nhưng tôi không muốn cả đời sống trong một mối quan hệ mà tình cảm cứ cạn dần như vậy. Tôi muốn được đồng hành, không phải chỉ tồn tại bên cạnh một người đàn ông xa cách và luôn đề phòng cả vợ. Tôi cũng không muốn ly hôn. Tôi vẫn còn yêu anh, vẫn tin nếu anh chịu mở lòng, mọi chuyện sẽ khác.

Gần đây tôi bắt đầu lên kế hoạch tài chính riêng cho mình. Tôi mở một tài khoản tiết kiệm nhỏ, tự lo cho mình và các con. Tôi học thêm kỹ năng mềm vào buổi tối, với hy vọng tăng thu nhập, tự chủ nhiều hơn. Tôi không nói với chồng những điều đó nữa. Không phải vì tôi hết hi vọng mà vì tôi hiểu rằng: khi người ta không muốn bước đi cùng bạn, thì dù bạn cố kéo cũng chỉ thêm mệt mỏi. Nếu một ngày nào đó anh thật sự muốn cùng tôi xây dựng tổ ấm tôi sẽ luôn sẵn sàng. Nhưng nếu không, ít nhất tôi còn có chính mình để tin tưởng và bảo vệ các con. Tôi không thể ngồi đó mãi chờ một người đàn ông mở lòng, trong khi chính tôi đang ngày một hụt hơi và tổn thương.

Tôi không mong anh phải cho tôi tất cả. Tôi chỉ mong có thể cùng nhau vun vén. Nhưng nếu điều đó là quá xa vời thì tôi sẽ học cách tự đứng vững, không phải để rời đi mà để không đánh mất mình trong cuộc hôn nhân đang dần nguội lạnh này.

Theo Thương Trường