Tôi nhớ mãi cái tết năm đầu làm dâu. Dù mới ăn hỏi, chưa làm đám cưới mà tôi đã phải vật lộn mới vai trò làm dâu vì mẹ chồng
muốn tôi ăn Tết ở đấy. Sau khi được nghỉ làm, tôi phải từ Hà Nội về quê
chồng sớm để giặt giũ, lau chùi bàn ghế, bát đĩa, giường chiếu chăn
màn, dọn dẹp từ mọi thứ từ to đến nhỏ rồi lại xếp vào đúng vị trí, quét
từ cái trần nhà đến lau cái kẽ cửa, từ nhà trên xuống nhà bếp, từ sân ra
vườn.
Làm liền mấy ngày, từ hôm 25 Tết đến 12h30 đêm giao thừa tôi mới được
nghỉ. Không hiểu sao mẹ chồng tôi có thể nghĩ ra nhiều việc thế, ngày
nào cũng từ sáng sớm đến tối mịt mới xong. Sau đó là chuỗi ngày ác mộng,
suốt mấy ngày Tết tôi phải vào bếp nấu nướng cỗ cúng, cỗ tiếp khách,
rồi rửa hàng chục mâm bát, xong xuôi người mệt rã rời thì phải đi đến họ
hàng nhà chồng để chào hỏi và nhận họ.
Thực sự tôi thấy mình bị quay như chong chóng không khác gì một con ôsin
mà vẫn phải cười. Cứ thấy mặt tôi là bố chồng sai việc này, mẹ chồng
sai việc kia. Cậu em chồng thấy tội quá mách cho kế là nên lánh mặt đi,
tức là ‘mũi né’, nếu không thì ốm xác với việc sai vặt của mọi người.
Nhưng tôi né làm sao được khi tôi là dâu mới mà lại còn dâu trưởng nữa?
Còn chồng tôi thì chỉ biết ăn, ngủ và đi đánh bạc cả ngày, chẳng cần
biết tôi sống chết như thế nào.

Đến ngày mồng 3, tôi phát ốm không thể
lê được chân nữa, vừa vì nhớ nhà vừa vì tủi thân, ngồi một mình trong
nhà bếp, tôi rớm nước mắt. Thấy vậy mẹ chồng mới bảo mồng 4 cho về
ngoại. Tôi kết thúc chuỗi ngày kinh khủng ở nhà chồng.
Giờ lại sắp Tết rồi, 2 vợ chồng vừa cãi nhau 1 trận vì chồng nói Tết này
chỉ cho tôi về nhà bố mẹ đẻ 1 ngày (tức là sáng đi chiều về) trong khi
nhà tôi cách nhà anh hơn 200 cây số. Tôi nói với chồng rằng anh cũng có
gia đình, em cũng có gia đình, bố mẹ anh còn sống, bố mẹ em cũng còn
sống. Tại sao anh lại đối xử với người sinh ra vợ anh như thế? Anh nói
anh không thích về nhà vợ, lý do tiếp theo là vì chỉ thuê người lái xe
được 1 ngày thôi. Chừng nào có ô tô riêng thì về nhiều.
Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ rằng nếu muốn về thì không có lý do nào ngăn
được trừ bất đắc dĩ, tôi có thể đi xe khách chứ không cần phải nhất
thiết đi ô tô nhà anh, chứ chờ có ô tô riêng thì lúc đó bố mẹ tôi mất
rồi. Còn anh không muốn về thì tôi sẽ về một mình. Chừng nào bố mẹ tôi
còn sống, tôi vẫn sẽ về.
Anh coi thường nhà vợ thì cũng đừng bắt vợ yêu thương gia đình chồng, vì
như thế là áp đặt. Vì yêu anh mà tôi yêu cả nhà chồng, tôi coi nhà
chồng là nhà mình, thì tại sao anh không coi nhà vợ là nhà mình? Tại sao
lại phân biệt? Anh thích sinh con gái nhưng lại không hiểu cho cảm xúc
của người vợ lấy chồng xa nhà. Nếu sau này con gái anh cũng lấy chồng
xa, gặp người gia trưởng như anh thì anh có đau lòng không, có mòn mỏi
trông con ngày Tết không? Năm hết Tết đến rồi, nghĩ mà nản!
Trước giờ người ta vẫn nói, con dâu cứ sống Tốt thì sẽ được lòng bố mẹ
chồng. Nhưng tôi đã làm gì sai, ngay cả chồng, người từng yêu thương tôi
nhất cũng trở mặt, tôi biết làm gì. Tại sao anh không hiểu cho cảm giác
của người con xa nhà. Thời gian trôi đi, bố mẹ ngày càng gầy yếu, anh
cũng có bố mẹ, nếu con cái báo đáp được cho bố mẹ ngày nào thì nên làm
ngày ấy, bởi không còn cơ hội nhiều thể hiện sự hiếu tháo với gia đình
nữa.
Anh thật ích kỉ, bố mẹ chồng tôi cũng không hiểu được nỗi lòng của con
dâu. Thật tình, cứ bảo con dâu phải tuân theo bố mẹ, nhưng sống cứ thế
này thì chỉ gây ức chế vào người, có khi chẳng bao giờ thoát được cảnh
hầu hạ. Ai mặc định con dâu là phải làm tất tần tật, ai mặc định con dâu
không phải là con cái trong nhà, phải lo mọi thứ thay gia đình chồng?
Chẳng ai mặc định thế, chỉ có người trong cuộc tự cho mình cái quyền ấy.
Nhưng cứ nước này, tôi sẽ phá lệ mà làm, đến đâu thì đến, tôi quá mệt
mỏi rồi.