Lan bực dọc: “Anh có giỏi thì
làm luôn đi, anh biết gì chuyện nấu nướng mà chỉ đạo lung tung”. Khánh
cười ruồi: “Anh thử một lần như vậy, để em biết mỗi lần đi ngoài đường,
em ngồi sau mà cứ chỉ đạo đường đi nhặng cả lên, thì anh khó chịu thế
nào”. Khánh rất khổ với cái tật “tài lanh” của Lan từ khi mới cưới nhau.
Tổ chức đám cưới, Lan giành hết phần quyết về mình. Đám cưới
ở Đăk Lăk, TP.HCM và Đồng Nai, cả ba nơi Lan đều thể hiện “một tay lo
hết”. Cô còn hí hửng với Khánh: “Anh thấy em tháo vát chưa. Chờ anh xớ
rớ đến bao giờ mới xong việc?”. Khánh đắng miệng, chẳng biết nói thế
nào.
Tiệc cưới ở Đồng Nai (quê Khánh), Lan chỉ đạo phải làm mấy bàn, gồm
những món gì, mời bao nhiêu khách. Bố mẹ Khánh không bằng lòng, đã có
lời qua tiếng lại với dâu mới. Xong đám cưới, vợ chồng giận nhau. Khánh
nói thẳng: “Nếu còn muốn làm vợ anh, đừng có mà cái gì cũng tham gia “chỉ đạo nghệ thuật” nữa”.

Thực tế, Lan khó bỏ được một thói quen đã trở thành "thâm căn cố đế". Khánh làm việc bên ngành nông nghiệp, chuyên phụ trách triển khai các dự án nông nghiệp ở ngoại thành. Lan là phiên dịch viên tiếng Anh cho một công ty nước ngoài. Chẳng biết gì nhiều về công việc của chồng, vậy mà có lần, có đồng nghiệp đến bàn chuyện dự án, Lan cũng vô tư… chỉ đạo: “Hai anh triển khai hoa hướng dương cho nông dân miền Đông Nam bộ thì làm sao họ làm được? Hoa cúc hợp hơn, vì em thấy ở đó toàn là đất bazan…”. Khánh nhịn hết nổi, quát: “Em ra sau nghỉ đi cho anh nhờ”. Lan giận Khánh vì cho là chồng đã “hạ nhục” vợ trước mặt bạn bè. Khánh lại bảo: “Đáng đời cái tội thài lai, gặp cái gì cũng chỉ với bảo…”.
Đó là những chuyện lớn, còn với những chuyện lặt vặt, Lan càng thể
hiện "bệnh" chỉ đạo “trên từng cây số”. Chồng chở vợ đi dự tiệc cưới vào
tối cuối tuần, Lan bắt đầu chỉ đạo khi vừa ngồi lên xe: “Anh phải vòng
ra đường Hồng Hà, theo hướng sân bay, xa một chút nhưng đỡ kẹt xe. Mình
đi xe hơi chứ đâu phải xe máy mà kẹt xe còn tìm được đường thoát”. Khánh
chép miệng, làm lơ, lái theo con đường mình đã định. Không ngờ kẹt xe
thật. Lan lỡ miệng: “Cá không ăn muối cá ươn, người ta đã bảo đi đường
kia”. Khánh nổi nóng: “Cô bảo ai là cá? Thôi, dẹp, không đi nữa”.
Khánh từng khẩn thiết: “Khi chồng làm việc, yêu cầu vợ không hướng
dẫn, không chỉ đạo”, nhưng hơn mười năm qua, yêu cầu đó chẳng những
không được thực hiện, mà mức độ “bệnh” của Lan càng nặng hơn.
Khánh đóng cái đinh lên tường trầy trật mãi không được, Lan tỏ ra
hiểu biết: “Anh phải lựa chỗ xi măng mà đóng, chứ cứ nhằm vô sống viên
gạch thì xuyên thế nào được”, “Em giỏi thì làm đi! Sao cứ phải xía vào
chuyện của người khác vậy?”. Lan vặt lại: “Anh đúng là đồ gàn, đã không
làm được, lại còn không muốn tiếp thu góp ý của người khác”. Mỗi sáng,
có hai việc đơn giản mà Khánh phải làm là dắt xe ra ngoài và đi đổ rác,
Lan cũng không “nhịn” được thói quen chỉ đạo: “Anh xách bịch rác kheo
khéo, chảy cả nước ra sàn nhà kìa”, “Anh dắt xe ra, coi chừng cái chân
chống, không gạt chân chống lên lại bị quẹt vô chân như lần trước bây
giờ”. Chẳng riêng Khánh, bất kỳ người chồng nào nghe “dạy dỗ” như vậy
chắc cũng nóng mặt.
Khánh chia sẻ: “Người ta thường bảo, chồng hơn vợ một cái đầu, tôi chẳng dám mơ như vậy, chỉ mong vợ dành cho mình sự tôn trọng
cần thiết. Chồng không có trí khôn hay sao mà cứ phải chỉ bảo mãi như
thế?”. Mấu chốt vấn đề ở chỗ, đàn ông thường thích làm theo ý mình, bị
vợ chỉ đạo một cách xúc phạm (theo cách nghĩ của đàn ông) là họ nổi cơn
thịnh nộ ngay. Chị em cứ nghĩ mình đang góp ý cho chồng, nhưng kiểu góp ý
“chỉ đạo” ấy thường phản tác dụng. Các ông chồng rất khó chấp nhận việc
của mình đang làm phải cần đến vợ chỉ bảo mới xong được.
Về mặt tâm lý, đàn ông đang làm một việc gì đó mà cứ nghe người
khác ý kiến ý cò thì rất dễ bực mình. Khác với phái nữ, phái nam thường
lên kế hoạch cụ thể cho việc mình sắp làm rồi mới bắt tay vào việc. Lúc
làm, họ cũng rất tập trung và khó mà thay đổi phương án mình đã định.
Thế nên, có những chuyện đơn giản như lái xe mà cứ bị vợ chỉ đạo liên
tục thì bực cũng phải. Khách quan mà nói, khả năng chọn lộ trình, kỹ
năng lái xe của đàn ông thường tốt hơn phụ nữ, vậy tại sao chị em không
để yên cho chồng lái xe theo cách của mình? Thực ra, khi chỉ đạo chồng
lái xe, các bà vợ chẳng nghĩ nhiều đến hiệu quả, chẳng qua chỉ là thói
quen gặp thứ gì cũng muốn nói, muốn làm theo cách mình nghĩ.
Trong gia đình, người vợ thường lãnh nhiệm vụ kèm con học, dạy con
mọi thứ, nên dễ có “quán tính chỉ bảo” và vô tình áp dụng với cả chồng.
Vốn nói nhiều, người phụ nữ khó tránh khỏi việc “nói dài, nói dai, nhiều
khi thành nói dại”. Trong thâm tâm, họ cũng nghĩ mình chỉ nói những vấn
đề đúng, mà đúng thì… phải nói chứ? Thế mới sinh chuyện...
Theo PNO