Nàng và hắn yêu nhau ngót nghét cũng đã 3 năm, cùng trải qua đủ các
cung bậc hỉ, nộ, ái, ố. Từng thề non hẹn biển và chung sống với nhau
như vợ chồng. Bạn bè ai nấy đều mong chờ tấm thiệp hồng trao tay từ hai
đứa. Vậy mà, đùng một cái nàng nói lời chia tay hắn không một chút tiếc nuối, không một chút băn khoăn.
Nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ họ là một cặp “vợ chồng hờ” hạnh phúc.
Cứ chiều chiều hai người lại cùng đi chợ, cùng nấu nướng. Tối tối lại
đèo nhau lượn lách qua mọi ngõ ngách của phố phường. Nhưng chỉ có nàng
mới thấm thía “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Nàng chán hắn từ cả
năm nay, nhưng nàng nghĩ giờ nàng bỏ hắn chắc hẳn nàng cũng chẳng thể
lấy nổi ai khi thanh xuân của nàng đã trao cho hắn gần hết, trinh tiết
cũng không còn. Thôi thì: “Đâm lao thì phải theo lao”, nàng chậc lưỡi
cho qua.
Nàng đã đi làm còn hắn đang là sinh viên năm cuối. Thật lòng mà nói
đối với một lữ khách tha hương như nàng có hắn ở bên cũng bớt trống
trải phần nào. Nhưng càng yêu lâu, nhất là từ khi hai người về sống
chung, hắn càng bộc lộ những khuyết điểm mà nàng khó lòng chấp nhận.
Tính hắn lười biếng, luộm thuộm bạ đâu vứt đó mặc cho nàng cứ dọn
dẹp. Nếu nàng có ca thán thì hắn lên mặt hống hách: “Xả là việc của anh
còn dọn dẹp là việc của em. Đã mất trinh lại còn lắm chuyện!”. Hắn khi
nào cũng thế coi nàng như một tội đồ nếu nàng có ý chống chế hắn. Đó là
chưa kể vụ hắn còn đi học mà nàng đã đi làm, hắn ỷ thế nàng đã kiếm ra
tiền nên lúc nào cũng vòi vĩnh mua cái này cái nọ rồi mượn tiền đóng học
phí khi nào có sẽ gửi lại nàng sau. Nhưng nàng thừa biết tiền đã vào
tay hắn thì coi như mất. Yêu đương tính toán thiệt hơn thì cũng kì thật
nhưng cứ để vậy hoài thì nàng đi làm công cốc. Nhiều khi muốn gửi biếu
bố mẹ chút ít hay mua cho cậu em món đồ cũng cân lên đặt xuống nhiều
lần. Thế bảo sao nàng không chán hắn cho được.

Ảnh minh họa
Hắn luôn miệng nói mình là trai “zin”, nàng là mối tình đầu của hắn và hắn đã trao cái trinh tiết
đời trai cho nàng trong khi nàng đến với hắn đã từng chung đụng với gã
trai khác. Nàng cũng trân trọng hắn, bởi thật sự nàng nghĩ việc nàng
không còn trong trắng khi đến với hắn là tổn thương lớn của đời hắn.
Nàng cũng muốn bù đắp thiệt thòi ấy cho hắn chút đỉnh. Nhưng hắn không
thể lúc nào cũng vin vào cái cớ ấy để bắt nạt và xỉ vả nàng. Sức chịu
đựng của nàng có giới hạn!
Hôm rồi, công ty nàng làm có tổ chức họp mặt đầu xuân với công ty
đối tác. Nàng về phòng hơi trễ và trong người có chếnh choáng chút hơi
men. Vừa bước vào cửa chưa kịp mở miệng hỏi han hắn đã ăn uống gì chưa,
hắn đã tổng xỉ vả vào mặt nàng một tràng đay nghiến: “Cô
đi đâu giờ này mới vác mặt về. Cô xem lại mình đi, mặt mũi thì bôi son
trát phấn, váy áo thì ngắn cũn cỡn. Tôi gọi điện thì không nghe máy. Cô
nói đi, cô đi với thằng nào? Này nhé, tôi là người yêu nhưng cũng là chồng tương lai của cô đấy”. Chưa kịp để nàng để nàng giải thích, hắn tiếp lời: “Cái loại con gái mất trinh chỉ thế là cùng”. Nàng không nhịn nổi nữa, bao bực dọc kìm nén trong lòng bấy lâu nay bây giờ bùng phát:
“Anh vừa phải thôi nhé, đừng thấy tôi không nói gì mà được nước làm
tới. Tôi mất trinh thì sao chứ? Có giỏi thì chia tay đi. Đừng lúc nào
cũng lấy chuyện trinh tiết ra mà sỉ nhục tôi như thế.”
Nghe nàng nói thế hắn nhảy dựng đứng lên: “Cô nói nghe hay quá! Cô muốn chia tay tôi? Được thôi, vậy cô hãy trả lại trinh tiết cho tôi?”. “Rõ
ràng cô đã mất trinh còn tôi vẫn còn “zin” khi chúng ta đến với nhau,
như thế nghĩa là cô nợ tôi, cô phải đền cho tôi thì tôi sẽ đồng ý chia
tay. Còn không cô đừng mơ thoát khỏi tay thằng này.” Nàng nghe mà
tim can như muốn nổ tung vì điên loạn. Có lẽ ở đời chẳng còn ai ngỗ
ngược hơn hắn. Từng lời hắn nói như thách thức với nàng, hắn lấy cờ đòi
đền trinh để đeo bám nàng, ràng buộc nàng.
Hắn ném vào nàng ánh mắt “hình viên đạn”, mặt hả hê vì đắc chí. Hắn không quên dặn nàng: “Cô
nghĩ cho kĩ đi, cảm thấy đền được trinh tiết cho tôi thì tôi đồng ý
chia tay. Còn không đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay.”. Bụng
nghĩ chắc cô đã yêu phải Chí Phèo rồi cũng nên. Nếu thế cô cũng chả xá
gì chuyện trinh tiết nữa, câu cuối cô nói lạnh lùng: "Anh mang giấy chứng nhận còn trinh trước khi với tôi đây. Tôi sẽ đền cho anh. Còn nếu không có thì... xéo".
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ