Từ một học sinhgiỏi nhiều năm liền, V.H.T.N (14 tuổi, ngụ xã Bình Ba, huyện Châu Đức, tỉnhBà Rịa-Vũng Tàu) đã trở thành cô bé kỳ quái chỉ vì nghiện game online.
Mái tóc cắt lởm chởm, phong cách ănmặc dị hợm cùng các loại trang sức quái đản hoàn toàn đối lập với gương mặtthông minh, xinh xắn. Đó là chân dung của V.H.T.N (14 tuổi, ngụ xã Bình Ba,huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu). Em từng là nữ “game thủ” duy nhấttrong một khóa cai nghiện game online tại TPHCM.
“Chị N. bị khùng hay sao ấy”
![]() |
Ban đầu, V.H.T.N vẽ rất đẹp các bức tranh về chủ đề gia đình nhưng khi nghiện game, cô bé lại vẽ những hình thù gớm ghiếc |
Chúng tôitiếp cận được N. trong lúc em “rảnh tay” vào chiều 2-8. Mặc cho nhà cókhách, cô bé lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi một lát rồi bỏ ra sânchơi, không chào lấy một câu. N. mặc quần jeans lửng và áo ba lỗ giốnghệt con trai, tay và cổ đeo những sợi xích to kỳ quái. Bà Đoàn Thị Huệ(mẹ của N.), nhìn con ngao ngán nói: “Có hôm nó về nhà với đầu tóc nửaxanh, nửa vàng, cắt cạo lởm chởm như những nhân vật trong game. Chỉ mộttuần mà nó thay đổi đến 4 màu tóc”. Bà Huệ cho biết từ khi N. nghiệngame, bà thường xuyên mất ngủ và bị ám ảnh vì những gì con gái thể hiện.Tất cả khuyên tai, dây thắt lưng, giày dép, xe đạp... đều được N. trangtrí thêm những chiếc đầu lâu trắng toát. Có lần, bà Huệ xây xẩm mặt màykhi phát hiện N. thay chiếc thánh giá đeo ở dây chuyền thành mộtchiếc... đầu lâu để đi nhà thờ (gia đình bà Huệ có đạo Công giáo).
Đang học lớp 7, N. bỏ ngang, giađình khuyên răn thế nào em cũng gạt phăng để tụ tập băng nhóm say sưa vớicác trò chơi trực tuyến. Chưa thỏa mãn với thế giới ảo, N. còn thường xuyêntham gia đua xe và đánh nhau ngoài đường. Là chị cả trong nhà nhưng N. khônghề đụng tay vào việc gì. Mẹ sai quét nhà, rửa chén bát thì em quắc mắt đáp:“Không”! Khi bị mẹ đánh, N. lạnh lùng tuyên bố mẹ là kẻ thù và sẽ chịubáo hận khi có dịp! Nguy hiểm hơn, em V.H.Nh (em của N.) thường xuyên phảichịu những trận đòn theo kiểu “xã hội đen” của chị. Nh. tâm sự: “Chị N. bịkhùng hay sao ấy, hở ra là đấm đá em túi bụi”.
Tiếc một học sinh xuất sắc
Trước khi trởthành “game thủ”, N. học rất giỏi với chuỗi thành tích đáng nể trongsuốt bậc tiểu học và năm đầu tiên của cấp 2. Bà Huệ ôm từ trong tủ ramột chồng nặng trĩu các giấy khen và bài thi của N. cho chúng tôi xem.Xấp giấy khen của em từ lớp 1 đến lớp 6 đều ghi thành tích “Học sinhxuất sắc”. Ngoài ra, N. cũng nhiều lần nhận được khen thưởng về thànhtích trong hoạt động Đoàn, Đội ở trường. Xem qua hàng loạt bài kiểm tracủa N., chúng tôi thấy em luôn đạt điểm 9, 10 ở nhiều môn như Anh văn,toán, lý, tập làm văn...
Lần giở nhữnggiấy khen của con gái, bà Huệ nức nở: “Vì cháu lên thị trấn học và theobạn bè xấu nên mới ra nông nỗi này. Càng nhìn lại quá trình lớn khôn vàhọc tập của con, tôi càng đau lòng”. Sự thay đổi trong nhận thức, tínhcách của N. cũng thể hiện qua những gì em vẽ ra. Ban đầu, em vẽ rất đẹpcác bức tranh về chủ đề gia đình, bộ đội, phong cảnh nhưng khi nghiệngame, cô bé lại vẽ những hình thù dễ sợ, gớm ghiếc như đầu lâu, mặtquỷ...
“Trong gametoàn là cảnh chém giết, bạn game trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ rất thôtục thì làm sao nó không đổ đốn” - bà Huệ rầu rĩ nói.
Năm ngoái,khi biết có lớp cai nghiện game ở TPHCM, vợ chồng bà Huệ lập tức đưa N.lên đăng ký nhưng do quá trễ nên N. chỉ tham gia được 10 ngày.
Sau khóa cainày, N. có thay đổi phần nào nhưng chỉ sau một thời gian ngắn thì “ngựaquen đường cũ”. Tiễn chúng tôi ra về, cụ Mai Thị Nhung (81 tuổi, bà nộicủa N.) khẩn khoản: “Con xem trên TP có nơi nào chữa trị được bệnhnghiện game thì chỉ giúp bà, chứ cháu chắt thế này thì làm sao sốngnổi”.
|
Theo Quý Lâm
Người lao động