Cô phân biệt bằng kinh nghiệmcủa bản thân "những vị khách trông sạch sẽ có thể là những người không mắc bệnhvà phải thận trọng với những người ăn mặc tồi tàn".
Trong rất nhiều góc khuất tối tăm của những thành phố lớn tại Trung Quốc vẫn tồntại ngành thương mại tình dục hoạt động giới chi phí thấp tới mức khó có thể tinđược.
Nhà thổ giá rẻ = gái mại dâm lớn tuổi
![]() |
Ngô Hiền Phương trong căn phòng đi thuê tại nhà chứa 10 tệ. |
Tên gọi nhà thổ 10 tệ (khoảng22.000 VNĐ) đúng như cái giá mỗi lần tiếp khách của nó. Giá mỗi lần quan hệ vớikhách hàng của những người phụ nữ hành nghề mại dâm ở đây dao động từ 10-30 tệ -một mức giá quá rẻ mạt.
Trong căn phòng không cửa sổ giống như một cái hang ẩm ướt được thắp sáng bởimỗi chiếc đèn ngủ treo lủng lẳng trên sợi dây dài, nhưng Ngô Hiền Phương/WuXianfang, 48 tuổi, vẫn dùng mảnh nilon màu đỏ che bóng đèn để làm ánh sáng dịubớt lại.
Người ta nói rằng ánh sáng đỏ là ánh sáng tốt nhất để che giấu các nếp nhăn củacon người và khiến họ trông hấp dẫn hơn.
Thị trấn nơi Ngô Hiền Phương đang sống có hơn 1 triệu người với 40-50 trung tâmgiải trí và khoảng 15 nhà chứa. Những cô gái bán dâm hành nghề tại đây được chialàm 4 cấp độ.
Cấp cao nhất là những cô gái hành nghề tại các câu lạc bộ đêm sang trọng được vínhư những "thiên đường trên mặt đất".
Cấp thứ 2 được gọi là "những công chúa ding dong" hay những cô gái hành nghềtrong các khách sạn. Thứ ba là những cô gái bán dâm làm việc tại các quánmassage, khu giải trí và các hiệu làm tóc có giá khoảng hơn 100 tệ/lần.
Thứ tư là những cô gái đứng đường vẫy khách với giá khoảng 60 tệ/lần. Còn nhữngngười lao động chỉ tìm tới các nhà chứa 10 tệ.
Khu nhà chứa 10 tệ nằm trong một con hẻm hẹp, sâu, phía sau một khu phố mua sắmnhộn nhịp. Nhà chứa rẻ mạt này có 3 tầng, mỗi tầng có 9 phòng và mỗi phòng rộngchỉ nhỉnh hơn một chiếc bàn bóng bàn, ngăn cách nhau bởi các tấm ván gỗ.
Tại đây, có khoảng 30-40 "chị em" của Ngô Hiền Phương sinh sống. Người lớn tuổinhất trong số họ năm nay đã 62 xuân xanh, còn lại đa số là những người ngoài 40.
Không cần chứng minh thư hay tiền đặt cọc, muốn thuê phòng ở đây, các cô gái bándâm lớn tuổi chỉ cần trả 15 tệ mỗi ngày.
Những cô gái may mắn có thể đón khoảng 10 khách mỗi ngày, những cũng có ngườiphải ngồi không từ sáng đến tối. Dù vậy, công việc kinh doanh ở đây diễn ra cóvẻ khá thuận lợi đến mức chủ nhà chứa còn cải thiện thêm tầng hầm và tầng mái đểcho thuê.
Mỗi tầng nhà trọ chỉ có một phòng tắm và nước nóng chỉ có trong một khoảng thờigian nhất định. Bởi vậy, ngày hai lần, cứ khoảng 8 hay 9 giờ sáng và 2 giờchiều, khi chủ nhà trọ hét lên "đã đến giờ lấy nước", cả khu nhà lại trở nênnhộn nhịp chứng kiến cảnh các cô gái đổ ra ngoài với các xô nhựa lớn đi lấy nướcmang về phòng.
Đúng giờ đã định, chủ nhà lại khóa vòi nước lại.
![]() |
Bao cao su thường ít khi được dùng đến để giữ chân khách hàng và cách đối phó với các căn bệnh lây nhiễm của đường tình dục của các cô gái mại dâm ở đây là phân biệt qua trang phục của khách hàng. Ảnh CFP. |
Ngô Hiền Phương không có tiền muaxà phòng nên việc làm sạch cơ thể hoàn toàn phụ thuộc vào xô nước và một hỗn hợpgồm có muối đúc trong chiếc chai coca-cola nhựa để trong góc căn phòng ẩm thấp.
Còn chai rượu thuốc cô dùng để uống bất kỳ khi nào thấy đau bụng. Gạo cô phảigiấu trong một chiếc lọ màu đen để tránh lũ chuột và nấu ăn bên dưới tầng hầmbằng đám gỗ mục từ cánh cửa hỏng chủ nhà chứa bỏ đi. Do không có hệ thống thônggió nên mỗi lần châm bếp, nhiều người phải ho một phen.
Khách tìm đến nhà chứa này thường là những người đàn ông lao động nhập cư xa nhàlâu ngày, những người lao động nghèo không thể lấy được vợ muốn được giải quyếtnhu cầu sinh lý nên đa số thường kết thúc vụ "mua bán" chỉ trong khoảng 5 phút.
Để giữ khách hàng, hầu hết các cô gái bán dâm ở đây đều không sử dụng bao caosu. Bản thân Phương thừa nhận rằng lúc cô dùng, lúc không để đối phó với cáckhách hàng mắc bệnh mà cô phân biệt bằng kinh nghiệm của bản thân "những vịkhách trông sạch sẽ có thể là những người không mắc bệnh và phải thận trọng vớinhững người ăn mặc tồi tàn".
Phương cũng chưa bao giờ đi khám phụ khoa. Mỗi lần khám phụ khoa mất 30 tệ, cônhẩm tính, số tiền đó đáng giá với 3 khách hàng và 3 lần đối mặt với nguy cơ bịbắt quả tang và bị phạt. Khi cơ thể có dấu hiệu bất thường, Wu sẽ đi xe bus tớimột cơ sở y tế trong thành phố để tiêm một liều kháng sinh giá 20 tệ. Ngay khithấy khá hơn, cô lại bắt đầu làm việc trở lại.
Phương đã quen với cuộc sống như thế trong 5-6 năm qua. Cô rất chăm chỉ. Cô làmviệc từ 8 giờ sáng tới 9h30 tối và sẽ làm việc quanh năm, không về quê nếu khôngcó công việc gì cấp thiết khác.
Những mảnh đời nghèo khổ bất hạnh bị đẩy vào nhà chứa giá rẻ
![]() |
Ảnh shahidulnews. |
Những người phụ nữ hành nghề mạidâm ở nhà chứa 10 tệ này đều là những người phụ nữ nông thôn chất phác, xuấtthân nghèo khó.
Họ buộc phải bỏ nhà đi để chạy trốn bạo lực gia đình hay có chồng chết, chồng đitù... và để lại gánh nặng, áp lực gia đình nên đôi vai gầy của họ như lũ trẻ cầntiền đi học, gia đình cần tiền để xây nhà, cần tiền giúp đỡ người thân bịbệnh...
Không được học hành, không có kỹ năng kiếm sống và bị giới hạn bởi tuổi tác - họbuộc phải hành nghề mại dâm giá rẻ để kiếm sống.
Phương sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh tại Quý Châu. Ngôi làng của cô chỉ có 9hộ gia đình. Cô chưa từng được đi học và đến giờ cũng không viết nổi được tênmình.
Phương cũng đã từng kết hôn và có hai đứa con. Tuy nhiên, người chồng đam mê cờbạc, thích gái điếm đó thường xuyên đánh đập cô. Không thể chịu đựng được cảnhbạo lực, Phương đã mang hai đứa con trai ra đi và bỏ lại người chồng chưa từngđăng ký kết hôn hay làm đơn ly dị.
Đến vùng đất lạ, Phương làm đủ mọi nghề để kiếm sống nhưng số tiền đó vẫn khôngđủ để giúp cô mua đồ ăn cho 2 đứa con trai. Cuộc sống túng quẫn tới mức Wu đãtừng nghĩ thầm nếu một đứa con của cô qua đời, cô sẽ ôm đứa còn lại nhảy xuốngsông tự vẫn.
Sự nghèo túng kéo dài tới năm Phương khoảng 30 tuổi khi một phụ nữ tìm tới chỗcô và thì thầm rằng có thể giúp cô kiếm tiền. Phương theo người đàn bà này đếnmột thị trấn du lịch nhỏ ở Quảng Tây và được đẩy vào một nhà nghỉ nhỏ, nơi côbắt đầu nghề mại dâm.
Ban đầu, Phương từ chối và đóng cửa ở trong phòng 1 tuần liền. Nhưng sau đó, lolắng về chi phí thuê phòng cộng với việc có một người đàn ông sẵn sàng trả chocô giá cao, 60 tệ/lần và đến mỗi ngày với điều kiện cô chỉ phục vụ duy nhất ôngta đã khiến Phương gật đầu đồng ý.
Câu chuyện của Longan, cô gái hành nghề mại dâm thuê ở phòng 209, cũng buồnkhông kém câu chuyện của Phương. Cô ít khi nói chuyện với người lạ. Một số ngườiđồ rằng chồng bà đã chết, số khác lại nói rằng đó là kẻ tệ bạc, đĩ điếm bạc đãicô. Con gái Longan cũng sống cùng thị trấn với cô và hiện là học sinh lớp 4. Côbé đã phải tự chăm sóc gia đình ngay từ khi còn nhỏ.
Còn Wang Juhia có 3 người con cần phải nuôi nấng trong khi người chồng là bác sĩhành nghề tự do đã từng ngồi tù 10 năm do sơ suất khiến 1 bệnh nhân thiệt mạng.Từ trong tù, người chồng luôn động viên cô rằng: "ngay cả khi bầu trời sậpxuống, con cái chúng ta vẫn phải được nuôi dưỡng thật tốt".
Yuan Lirong gần 60 tuổi phải bỏ nhà dấn thân vào nghề mại dâm do người chồng đãcó phụ nữ khác nhưng vẫn không chấp thuận ly hôn và thường đánh đập bà tàn nhẫn.Cho đến giờ, bà vẫn mang một vết sẹo lớn trên mắt trái. Bà có một mái nhà nhưngkhông dám trở về.
Ngoài thời gian làm việc, Phương thường nghĩ về những đứa con, khóc và lo lắngrất nhiều mỗi đêm. Theo thời gian, nỗi muộn phiền đã khiến tóc cô rụng và làm côbị hói. Để tránh mất điểm với khách hàng, Phương đã phải bỏ ra hơn 80 tệ với hyvọng tóc sẽ mọc dày trở lại.
Nhưng điều cô không ngờ rằng chúng lại đổi sang màu trắng và khiến cô luôn phảinhuộm tóc.
Đối mặt với hiểm nguy
![]() |
Cảnh sát Trung Quốc bắt giữ gái mại dâm ở huyện Lục Xuân, tỉnh Vân Nam. Ảnh internet |
Trên thực tế, sau khi trừ tiền ănuống và thuê nhà, mỗi cô gái hành nghề ở nhà chứa 10 tệ này chỉ kiếm được vàitrăm tệ mỗi tháng. Trong khi đó, giá thuê nhà theo ngày không ngừng tăng lên.
Ngoài ra, họ còn phải đối mặt với nguy cơ mất số tiền vất vả cả tháng mới tíchcóp được trong mỗi lần cảnh sát truy quét các ổ chứa.
"Điều tôi sợ nhất là một số kẻ xấu đến gài bẫy" - Phương tâm sự. Theo cô, gàibẫy có nghĩa là sẽ có một người đàn ông tìm đến giả vờ tìm kiếm gái mại dâm vàsau khi thu thập được bằng chứng lại gọi cảnh sát đến bắt quả tang. Khi đó, cáccô gái ở đây không có cách nào để chạy trốn.
Nếu bị bắt quả tang lần đầu, họ sẽ bị giam giữ 15 ngày. Lần 2 phải tham gia cảitạo một năm và thông báo cho gia đình hoặc phạt tiền 3.000 tệ. 3.000 tệ tiềnphạt nghĩa là họ phải tiếp từ 150 tới 300 khách hàng.
Cuối năm 2011, một cô gái khoảng 30 tuổi cũng đã bắt quả tang và bị phạt 3.000tệ. Tuy nhiên, cô đã chọn cách trở về quê nhà và không bao giờ quay trở lại.
Đối mặt với những tình huống như thế, các cô gái hành nghề ở đây sợ bị phạt tiềnhơn cả sợ bị giam. Có lần, Phương cũng rơi vào cảnh tượng tương tự. Bế tắc, côđã lao ra cầu thang tầng 3, trèo lên lan can định tự vẫn. Điều cô sợ nhất là đứacon trai đang học đại học biết được nghề mà mẹ nó thực sự đang làm vì cô nói dốicon là mình làm việc ở một nhà máy kẹo, thường được ăn kẹo nên mới béo.
Phương bị bắt 2 lần. Một lần bị phạt 600 tệ và một lần bị phạt 3.000 tệ. Năm2011, Phương đã định bỏ nghề về quê sinh sống. Nhưng khi chứng kiến cảnh contrai có khả năng không thể lấy được vợ vì không có nhà và không có tiền, cô lạiquyết định quay trở lại với nghề cũ.
Nhưng dù làm việc ở cái nhà chứa giá rẻ mạt này, họ vẫn phải cạnh tranh với nhauđể thu hút khách và cách làm thế nào để có thể nói chuyện một cách ngọt ngàocũng là một kỹ năng cần thiết.
Theo GDVN