Chúng tôi kết hôn chưa tròn hai năm. Năm nay tôi mới 25 còn chồng tôi chỉ 27. Là vợ chồng trẻ, lại chưa vướng bận con cái nên xem ra cuộc sống của hai chúng tôi từ lúc mới cưới đến giờ khá thoải mái. Vì gia đình hai bên nội ngoại cũng có điều kiện, lại chẳng muốn phát sinh sớm mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu… chúng tôi được hai bên hỗ trợ để tậu cho mình tổ ấm nho nhỏ.
Đầu năm nay, mẹ chồng tôi qua đời sau cơn đột biến. Bố chồng tôi đã đề nghị đến ở nhà mỗi con trai một tháng cho đỡ cô quạnh. Ông năm nay 55 tuổi và có ba người con trai. Chồng tôi là con trai út. Nhưng rồi sau vài tháng thực hiện, ông lại rất thích ở nhà chúng tôi, cũng một phần do ông và chồng tôi rất hợp tính nhau, một phần xung quanh khu chúng tôi ở có rất nhiều bạn già có thể hàng ngày cùng ông chơi cờ vua, chăm sóc cây cối.
![]() |
Ảnh minh họa |
Hai ngày sau, chồng tôi liền mua cho ông một chiếc tivi nhỏ để trong phòng.
Rồi cho đến cách đây một tuần. Khi chúng tôi quan hệ, nhưng có chút gì đó không thoải mái, lợn cợn trong đầu khiến tôi không hào hứng. Tôi liền nói với chồng mình rằng dường như có người ở bên ngoài cửa. Qủa đúng vậy, tôi rón rén mở cánh cửa phòng thì đã thấy bố chồng mình đang đứng trước mặt. Nhìn thấy tôi ông rất sợ hãi. Tôi lúc đó chẳng biết nói gì, nên làm gì, chỉ hỏi “Cha à”. Rồi ông gật đầu, đi về phía phòng mình.
Kể từ đêm đó, không khi trong nhà tôi rất ngột ngạt. Dường như bố chồng tránh mặt tôi. Chỉ những khi có chồng tôi ở nhà, hay khi cả ba ăn cơm tối cùng nhau ông mới xuất hiện. Những bữa cơm không còn kể cho nhau nghe các câu chuyện vui. Giờ sinh hoạt chung của cả nhà, cùng nhau xem tivi, thời sự tối cũng không còn. Không khí trong nhà nặng nề khiến tôi khó chịu. Đến ngay cả vợ chồng tôi cũng ít thủ thỉ, ôm ấp nhau hơn.
Hiện tôi không biết mình nên làm gì, ứng xử sao với bố chồng, bởi hình ảnh của ông đứng bên ngoài cửa phòng cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tôi rất muốn ông về lại căn nhà xưa hoặc có thể sang nhà hai anh trai ở một thời gian nhưng chưa biết đề cập chuyện này với chồng thế nào. Vì tôi biết, anh là người rất thương bố, muốn sống cùng ông để săn sóc cho ông. Nhưng cứ sống như vậy lại chẳng ổn chút nào. Chỉ một tuần thôi mà tôi đã héo hon, sụt cân vì lo nghĩ. Có ai rơi vào hoàn cảnh oái ăm như tôi không?
Theo Bảo Uyên (Dân Việt)