Gia đình đã khuyên Nghĩa nên viết đơn kháng cáo vì còn một điều chưa đồng ý vớicáo trạng “giết người man rợ” mà bản chất của con không phải thế. Thứ nữa, viếtđơn kháng cáo thì cơ hội ngày thi hành án được kéo dài hơn, con được nhìn thấygia đình thêm nữa.
Nguyễn Đức Nghĩa ở quận Kiến An, Hải Phòng trong vụ án sát hại bạn gái NguyễnPhương Linh tại chung cư G4 (phường Trung Hoà, quận Cầu Giấy, Hà Nội) bị TANDTP. Hà Nội tuyên phạt án tử hình vừa có đơn kháng cáo vào những ngày cuối cùngcủa 15 ngày theo luật định. Kháng cáo của Nghĩa được coi là hợp lệ. Và như vậy,TANDTC sẽ xét xử lại theo trình tự phúc thẩm...
Chỉ là “ân huệ” của gia đình đối với Nghĩa
Ngày 10/8 TAND TP Hà Nội chính thức thông báo chấp nhận đơn kháng cáo của NguyễnĐức Nghĩa. Ngày 11/8 chúng tôi liên lạc bằng điện thoại đến bố đẻ Nghĩa là ôngNguyễn Đức Hùng xin được gặp gỡ với 2 lẽ: chia sẻ nỗi đau gia đình đang phảigánh chịu bởi hệ luỵ của chính người con đứt ruột sinh ra và cũng muốn hiểu hơnnỗi lòng của gia đình trong lúc này. Lúc đầu, ông Hùng tỏ ra băn khoăn chưa nhậnlời ngay. Cuối cùng, ông đồng ý gặp chúng tôi nay tại cơ quan ông vào đầu giờchiều ngày hôm sau.
Dẫu nhìn ông rất buồn, mắt cứ như muốn khóc, ông Hùng vẫn tiếp chúng tôi vớithái độ nhã nhặn, lịch sự. Khi chúng tôi chia sẻ với ông trước “đây là sự khó màông và gia đình bất ngờ phải gánh chịu. Mọi người cố gắng giữ sức khoẻ để chịuđựng, vượt qua nỗi đau này. Dù sao thì chuyện đã rồi...”. Nghe vậy, ông Hùng chỉnói được câu “cám ơn các anh...” rồi nghẹn lời và khóc thực sự. Phải mất một lúcsau lấy lại bình tĩnh ông mới tâm sự lại với chúng tôi:
- “Cha sinh con, trời sinh tính”... Đã sinh ra con rồi không ai còn lựa chọnđược nữa. Con ngoan thì được nhờ, con hư bố mẹ phải chịu. Tôi không biện minhcho thằng Nghĩa, nhưng trước khi nó hành động “vô đạo” với cháu Linh, nó vẫn làđứa con ngoan, niềm hy vọng của gia đình. Nào ngờ sau cái ngày “ấy”, nó tước đimạng sống của bạn nó, khác chi cướp đi niềm tin của cả gia đình từng nuôi dạy nótrưởng thành.
![]() |
Nguyễn Đức Nghĩa trước tòa sơ thẩm |
Cả gia đình tôi đau đớn trong tủinhục. Đến nỗi viết thư cho gia đình nạn nhân chưa được hồi âm, chính tôi đã phảixin lỗi những người trong cơ quan, xóm ngõ và cả những ai quen biết. Tôi là mộtquân nhân từng tham gia chiến trường và là một thương binh, một Đảng viên, tôiđã chịu nỗi đau về thân xác rất nhiều, song chưa nỗi đau nào bằng nỗi đau tinhthần mà Nghĩa gây ra cho tôi và gia đình. Tôi và gia đình giận nhưng càng thươngnó...
Chia sẻ điều đó, ông Hùng lại vấp lời cho dù cố gắng cho câu chuyện với kháchkhông bị đứt đoạn. Ông tâm sự: "Thông qua luật sư chỉ định, những ngày Nghĩabị bắt giam, tôi được hiểu thêm nó khi viết cho gia đình lá thư nhận tội lỗi vớichính gia đình mình. Thư có đoạn nó viết “... con xin lỗi bố mẹ... con nhớ bốmẹ, nhớ gia đình nhiều. Con biết cánh cửa của đời con đã khép lại. Con mong bốmẹ, anh chị giữ gìn sức khoẻ. Hàng ngày sống trong nhà lao con đều cầu nguyệnxin Chúa ban điều lành cho gia đình mình, gia đình Linh, gia đình Yến. Con biếtrằng một kẻ tội lỗi như con không đáng xin Chúa một điều gì. Con xin bố mẹ cầunguyện cho linh hồn con...”.
Bởi những điều nó nói ra như vậy tôi hiểu nó nói thật lòng và tôi trỗi dậylòng thương cảm đối với con. Nó không phải đứa sống bản chất “man rợ”. Bào chữacho con chẳng có nghĩa gì khi chính hành động của nó nói lên tất cả. Dù sao giađình lúc đó cũng muốn ngày xét xử nhanh hơn để được nhìn thấy nó và có cơ hội sẽkhuyên răn nó một số điều...".
Khi ông Hùng đã bình tĩnh hơn, chúng tôi mới dám hỏi thật:
- Ông và gia đình có biết tại sao Nghĩa kháng cáo khi mà trước phiên toà sơthẩm Nghĩa đã từng nói “dù mức án như thế nào cũng không kháng cáo?”.
- Đơn giản chỉ là ở khía cạnh tình cảm. Ngày gia đình được phép gặp Nghĩa đầutiên sau phiên toà sơ thẩm 9 ngày, nhìn thấy con mà đau lòng, nhưng vẫn khuyênnó nên viết đơn kháng cáo vì còn một điều mà con chưa đồng ý với cáo trạng “giếtngười man rợ” mà bản chất của con không phải thế. Thứ nữa, viết đơn kháng cáothì cơ hội ngày thi hành án được kéo dài hơn, con được nhìn thấy gia đình thêmnữa. Nghĩa cũng băn khoăn, gia đình tôi biết nó đang lựa chọn. Và điều quantrọng lời khuyên ấy cũng chính là “ân huệ” của gia đình tôi với con mình.
- Gia đình có mời lại luật sư bào chữa cho Nghĩa nữa không? Chúng tôi hỏithêm.
- Có lẽ có, vì luật sư Ngô Ngọc Thuỷ cũng không đồng tình khi các cơ quan tốtụng hay dùng từ “man rợ” để kết tội Nghĩa...
Kháng cáo là lẽ thường tình...
Sau khi chia tay với ông Nguyễn Đức Hùng, chúng tôi liên lạc ngay với luật sưNgô Ngọc Thuỷ qua điện thoại, bởi biết khá chắc luật sư sẽ được mời trở lại bàochữa cho Nguyễn Đức Nghĩa trong phiên toà phúc thẩm sắp tới. Mặc dù đã được trựctiếp trao đổi với luật sư dịp kết thúc phiên toà sơ thẩm, luật sư vẫn nhắc lạiquan điểm của mình về việc không đồng ý cách luận tội đối với Nghĩa.
Cụ thể, không nên quy kết hành vi giết người của Nghĩa là “man rợ”. Hãy hiểuhành vi ấy theo 2 khía cạnh. Về góc độ pháp luật, hành vi được gọi là “man rợ”phải là hành vi có chuẩn bị trước và làm cho nạn nhân bị hành hạ một cách đauđớn đến tận cùng của thể xác cho đến khi chết. Trong khi Nghĩa giết Linh trongtrạng thái thiếu kiềm chế, tức thời, dùng dao đâm 2 nhát làm cho Linh chết tạichỗ.
Sau đó Nghĩa còn ngồi bên xácLinh 2 giờ đồng hồ mới nghĩ đến sự trốn tránh pháp luật. Và rồi dẫn đến việc cắtthi thể phi tang. Như vậy không nên hiểu hành vi đó là “man rợ”. Ở khía cạnhkhác, tâm lý của Nghĩa lúc đó đã có phần hoản loạn khi biết Linh đã chết. Tìmcách xoá dấu vết chỉ là việc “phải làm” của Nghĩa bấy giờ. Nhất là trong địađiểm cụ thể nhà chung cư cao tầng G4, vứt xác xuống không xong, mang đi cũngkhông được (đều dễ bị lộ) nên Nghĩa đã hành động "như ma xui". Rất nhiều vụ ángiết người tại khu chung cư ở nước ngoài đều xảy ra tình huống xử lý xác chếtnhư Nghĩa. Nếu quy kết giết người “man rợ” cho Nghĩa là không ổn về diễn biếntâm lý và hoàn cảnh...
Chúng tôi hỏi thêm luật sư rằng: "- Luật sư có biết Nghĩa sẽ kháng cáo không?và kháng cáo để làm gì trong khi Nghĩa thừa nhận mình đáng chết và “có chết cũngchưa hết tội”?
- Tôi chưa dám chắc Nghĩa kháng cáo, chỉ đến khi nhận được thông tin từ TAND TP.Hà Nội lúc đó mới hay Nghĩa đã kháng cáo. Thật ra gặp Nghĩa trước lúc đưa ra xétxử sơ thẩm, nhiều tình tiết mà tôi hiểu được qua Nghĩa là rất đúng với bản chấtthật của Nghĩa, của sự việc Nghĩa gây ra.
Bởi thế mà trong phiên toà sơ thẩm, tôi đã bảo vệ thân chủ của mình bằng lý lẽNghĩa không phải là con người “sát thủ máu lạnh”, “giết người man rợ”. Và trướcToà, Nghĩa cũng không đồng ý điều này.
Bởi, “sát thủ” chỉ có thể là những kẻ chuyên đâm thuê chém mướn hoặc kiếm sốngbằng nghề chém, giết và đã từng làm chết người, chém giết người đã có sẵn trongtiềm thức của những con người đó.
Những hành vi của Nghĩa có thể coi đó là “tình huống cuộc đời”. Nghĩa đã gây rahậu quả thì phải chịu sự phán xét tương ứng của pháp luật thôi. Song hiểu đượcnhư vậy, Nghĩa sẽ “thanh thản” hơn. Tôi từng khuyên gia đình Nghĩa, động viênNghĩa nên kháng cáo, chủ yếu là vì gia đình và sự kéo dài thời gian thi hành ánđể được gặp gỡ người thân nhiều hơn dù mức án khó thay đổi. Nhất là việc khángcáo là lẽ thường tình ấy mà...
Không có nhiều thời gian, chúng tôi chỉ hỏi thêm luật sư, nếu nguyện vọng củagia đình muốn được mời luật sư bào chữa cho Nghĩa ở phiên toà phúc thẩm sắp tới,luật sư có đồng ý không?
- Tất nhiên là tôi đồng ý và giữ nguyên quan điểm bào chữa của mình. Điều đóđược chấp nhận là rất “mong manh”. Nhưng đối với người phạm tội thì tất cả lạilà tình con người trong cái lý của pháp luật. Gia đình Nghĩa hy vọng được nhưthế (?). Có lẽ chỉ thế thôi là đủ...
Theo VTC/ANHP