Chị ân hận vô cùng. Giờ đây chị đã mất tất cả, gia đình bao đời gia giáo nay vì chị mà hoen ố. Chị muốn trốn chạy để gạt bỏ cái "danh" gái hư của mình...
Chị
ân hận vô cùng. Giờ đây chị đã mất tất cả, gia đình bao đời gia giáo
nay vì chị mà hoen ố. Chị muốn trốn chạy để gạt bỏ cái "danh" gái hư của
mình...
Chị
sinh ra trong một gia đình gia giáo, cả nhà làm nghề "gõ đầu trẻ” từ
đời ông nội. Là con gái duy nhất nên chị được ba mẹ rất cưng chiều. Học
xong Đại học sư phạm 1, chị được phân công về dạy ở trường cấp 3 gần
nhà.
Chị xinh đẹp, dịu dàng, có công ăn việc làm ổn
định, lại là con nhà gia giáo nên đương nhiên rơi vào tầm ngắm của rất
nhiều đám “mối mai” trong thị trấn. Trong các mối dẫn đến ấy, chị ưng
anh nhất. Anh to cao, đẹp trai, công việc ổn định, con nhà gia thế. Nói
chung là “đôi lứa xứng đôi” theo nhận định của mọi người.
Lễ cưới và đêm tân hôn của chị diễn ra êm đẹp. Chẳng ai mảy may biết gì về cái quá khứ huy hoàng của một cô gái hư là chị cả...
***
Nhận
giấy báo trúng tuyển Đại học, chị khăn gói xuống Thủ đô và bắt đầu cuộc
sống “thỏa chí tang bồng” đúng như mơ ước từ thuở nhỏ.
Qua người
bạn cùng lớp, chị gặp Hùng. Càng nói chuyện với Hùng, chị càng thấy anh
dễ thương, thú vị. Trái tim chị không ngừng rung động ngay cả khi không
ở bên anh. Và chị nhận lời yêu một cách chóng vánh.
Những
cái nắm tay, những nụ hôn nồng nàn khiến chị run rẩy, ngây ngất vì hạnh
phúc. Rồi như bao đôi tình nhân khác, cái ngày hai người hẹn hò ở...
trên giường cũng đến. Chị đã trao cái quý giá nhất đời con gái cho Hùng.
Sau lần ấy, chị và anh hẹn hò nhiều hơn, chủ yếu là trong nhà nghỉ.
Trễ
kinh một tháng làm chị rất lo lắng. Chị mua que thử, hồi hộp, nín thở
chờ đợi một kết quả "sạch". Nhưng cuối cùng chị đã chết sững khi nhìn
thấy trước mặt mình là hai vạch hồng hồng nổi lên. Hoang mang, sợ hãi,
lo lắng mà không biết làm thế nào, chị gọi điện cho Hùng. Anh ta im lặng
hồi lâu rồi bảo tối sẽ đến nói chuyện.
Chị cứ chờ mãi, chờ mãi,
điện thoại thì anh ta không nghe máy, chị nghĩ Hùng đang trên đường
đến. Chị sốt ruột đến mức đi bộ ra hẳn đầu ngõ chờ. Mãi vẫn không thấy
anh đâu, chị điện tiếp thì “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên
lạc được...”. Chị cay đắng nhận ra anh ta đã rũ bỏ chị như vật phế phẩm,
như một cô gái hư đúng hiệu.
Đau đớn, chị cứ đứng dưới trời mưa
phùn mà khóc. Đúng lúc ấy có một gã đàn ông ngồi trong quán cà phê cạnh
đó đã chạy ra che ô cho chị, rồi hỏi han mấy câu linh tinh chị không
nhớ.
Chị chỉ còn nhớ trong giây phút ấy, chị
đã buông ra một câu rất rồ dại: "Anh có muốn ngủ với em không?”. Và còn
điên rồ hơn khi chị đã lên giường với gã đó ngay đêm hôm ấy. Chị không
hiểu sao lúc ấy chị lại làm thế. Vì muốn trả thù đời hay vì chị đã bị
nhiễm cái "máu" gái hư từ lúc nào rồi?!
Sáng hôm sau, chị đi
“giải quyết” cai thai trong niềm đau đớn, ê chề. Năm ấy, chị học năm thứ
2 đại học. Từ đó đến lúc ra trường, chị đã đi “giải quyết” 3 lần nữa.
Lần cuối cùng, "giải quyết" xong một thời gian ngắn, chị còn tiện thể
nhờ bác sỹ “vá” lại cái “ngàn vàng” để về quê làm “gái ngoan”.
Chị
không thể kiềm chế ham muốn dục vọng của mình, và chính điều đó đã làm
cho cuộc đời của một cô gái hư càng ngày càng “xuống cấp” (Ảnh minh
họa).
Về quê, chẳng ai hay biết về bản chất "gái hư" trong chị. Đêm tân hôn,
chị trở thành “trinh nữ” thực sự. Khi thấy chồng lần mò cởi áo mình,
chị thỏ thẻ ngại ngùng: "Anh tắt đèn đi không em xấu hổ?”.
Chồng
chị thăm dò: "Vợ chồng với nhau có gì mà em ngại”. Chị lại thẽ thọt:
"Nhưng đây là lần đầu tiên của em...”. Chồng chị hạnh phúc vô bờ khi
thấy vợ vẫn còn nguyên vẹn...
Thời gian sau đó, anh chăm sóc chị
rất tốt. Nhưng chuyện gối chăn, chồng chị có phần hơi “yếu”. Chị cũng
muốn mình ngoan hơn, chỉ biết có chồng bởi dẫu sao chị cũng là cô giáo,
vả lại sống ở quê lớ ngớ mà để mọi người biết về chuyện cũ thì chị hết
cả đường sống. Lúc ấy, chỉ còn cách “đeo mo vào mặt” hoặc biệt tích như
mấy phụ nữ từng bị bắt quả tang ngoại tình.
Nhưng
những cuộc ái ân giữa vợ chồng ngày một thưa và ít đi khiến chị không
thể kiềm chế ham muốn dục vọng của mình. Và chính điều đó đã làm cho
cuộc đời của một cô gái hư càng ngày càng “xuống cấp”.
Trong
trường chị dạy có một thầy giáo thể dục rất đẹp trai. Đồng nghiệp ấy hơn
chị 2 tuổi. Anh cũng vào công tác tại trường cùng đợt với chị và đặc
biệt anh ta có đôi mắt vô cùng ướt át.
Các lần
họp hành trong phòng hay vô tình chạm mặt nhau ngoài sân trường, chị cứ
bị đôi mắt khó nói kia thu hút. Điều lạ là mỗi lần nhìn trộm anh ta, chị
đều bắt gặp nụ cười rất bí hiểm hay cái nháy mắt đầy ẩn ý của đồng
nghiệp.
Chị mơ tưởng về đồng nghiệp ấy mỗi ngày. Một lần, chồng
chị đi công tác, chị đã mạnh dạn gọi điện rủ thầy giáo kia đến nhà chơi
và giở trò "quyến rũ" đồng nghiệp. Nói là "quyến rũ" nhưng thực ra cả
hai đều "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" nên nhanh chóng hiểu ra vấn
đề.
Thật không may, đang lúc lả lơi với thầy giáo đẹp trai, chị
đã bị bắt quả tang bởi chính chồng mình. Trên đường đi công tác, do quên
hồ sơ gói thầu nên chồng chị phải quay về nhà lấy và đã chứng kiến toàn
bộ vụ việc.
Sau khi bị chồng chị đấm cho một quả tím mặt thì
thầy giáo trẻ nhanh chân vơ quần áo chạy mất. Còn chị thì được chồng cho
một trận nên thân.
Nhưng điều đó chưa nhục
nhã bằng sự trả thù sau này của chồng chị. Có lẽ vì quá đau đớn khi bị
chị phản bội, chồng chị dắt tay chị về trả cho bố mẹ đẻ và rêu rao về
cuộc tình nhơ nhuốc của chị với anh chàng đồng nghiệp kia.
Bao
lời dèm pha, dè bỉu mà lần đầu tiên trong đời chị “được” nghe. Chị thấy
không sự nhục nhã nào bằng. Cái thị trấn nhỏ như lòng bàn tay lại bắt
đầu sôi sùng sục bàn tán về chuyện gái hư giả bộ ngoan ngoãn để "đong"
trai. Không thể chịu đựng được sự dè bỉu của học sinh và giáo viên trong
trường nên chị đã xin nghỉ việc.
Bố mẹ chị cũng vì vụ ngoại tình
động trời của chị mà bị thông gia và gia đình, họ hàng của người thầy
giáo kia đến chửi bới, sỉ vả không tiếc lời... Mẹ chị ốm liệt giường,
còn bố chị thì trở nên trầm tư, không dám gặp gỡ ai.
Chị
ân hận vô cùng… Giờ đây chị đã mất tất cả, gia đình bao đời gia giáo
nay vì chị mà hoen ố. Chị muốn trốn chạy để gạt bỏ cái "danh" gái hư của
mình...