Tôi nghe Mai mách nhỏ rằng nếunhận lời yêu Đông hãy suy nghĩ thật kỹ vì Đông là một người đàn ông keo kiệt,ích kỷ.

Đông là em của người bạn học cùng với chị gái Mai từ hồi phổ thông. Lầnđó, ngày cuối tuần, cả lớp chị gái Mai kéo nhau tới nhà người bạn này. Sau vườncó cây khế ngọt nặng trĩu quả, mấy cô nữ sinh tíu tít cầm rổ rá đi hái khế. Cậuem người bạn - chính là Đông bây giờ - đang ngồi trong phòng học, thấy như vậybật dậy chạy ngay ra vườn, đứng chống nạnh chỉ tay: “Cấm không được hái khế.Thích ăn ra ngoài chợ mà mua chứ nhà này không phải là đồ chùa đâu nhé!”. Chịgái Đông thấy em trai bo bo giữ khế, chạy ra khuyên nhủ nhưng Đông nhất quyết ômchặt gốc cây khế, không cho mọi người hái và còn dọa sẽ nhặt những trái thối bịrụng ném vào mọi người. Mấy cô bạn sợ quá, bỏ đi luôn.

Mai ấn tượng về bản tính của Đôngtừ vụ cây khế, cô rất e dè không giao du với anh. Biết tôi hẹn hò với Đông, Maikhông vui chút nào. Khi cô bạn thân nói về người đang làm trái tim mình từng đêmxao xuyến, nhớ mong như vậy tôi ngượng ngùng vô cùng. Tôi đã bảo vệ Đông: “Chắclà hồi nhỏ như vậy thôi chứ giờ đây anh ấy khác lắm rồi!”. Mai nghe vậy, giậnlắm tự rủa mình thừa lời đi lo chuyện thiên hạ.

Sau bận đó, tôi rất lăn tăn bởituy tôi và Đông biết nhau khá lâu nhưng trước đây gặp nhau thì chào chứ chẳngbao giờ tiếp xúc. Chúng tôi mới hẹn hò vài bai lần cà phê sau khi cùng nhau đitrên một chuyến xe về thăm quê. Sau đó, tôi đã nhận lời yêu dù chưa hiểu bảntính anh. Tôi đồng ý với Đông vì thấy nhiệt huyết tình yêu anh dành cho mình.Nhìn bên ngoài, Đông rất bảnh bao, lịch thiệp, thế nên tôi có đắm đuối anh cũngkhông có gì lạ.

Cảm ơn chị đã hồn nhiên...
 

Đêm hôm đó, tôi đã nhắntin cho Đông giọng khổ sở: “Bên chỗ em ở bị trộm đột nhập, em đã mấtsạch quần áo và đồ dùng rồi, chẳng còn gì nữa”. Tôi muốn biết Đông sẽphản ứng thế nào nên đã dựng nên tình cảnh cơ cực này. Đông làm việc ởcông ty quảng cáo chiếu sáng công cộng, lương rất cao, nếu anh yêuthương tôi thật lòng như lời đã nói và tính cách thoải mái, chắc chắnanh sẽ lo cho tôi. Tin nhắn gửi đi rất lâu mà không có phản hồi nên tôitin rằng Mai nói rất đúng về Đông, đó là một kẻ keo kiệt, ích kỷ. Có lẽgiờ hắn đang buồn bực và khó xử lắm trước thông tin tôi báo đến. Nhữngkẻ keo kiệt tính toán là vậy, rất sợ người khác vay mượn, xin xỏ.

Tôi trèo lên giường đi ngủ, tínhngày mai sẽ gạt ngay mối tình mới chớm nở này thì Đông gọi điện báo tin đangđứng trước nhà chờ tôi. Tôi chạy ra, Đông đã tiến đến ôm chặt lấy tôi vỗ về,giọng ngọt ngào: “Đừng buồn, đừng sợ em, có anh đây. Của đi thay người, khôngcần phải nghĩ ngợi nhiều em ạ”. Trái tim vốn rất khô cằn của tôi như tan chảytừng giọt. Xúc động trước cách thể hiện tình cảm của Đông, lại tự dằn vặt mìnhđã nghĩ anh xấu xa đến thế nên tôi khóc nức nở trên bờ vai của anh. Sau nụ hônđắm đuối trao nhau trong nước mắt của tôi, Đông lấy chiếc túi treo ở xe đưa chongười yêu. Trong đó có mấy bộ quần áo con gái rất đẹp được gói ghém cẩn thận.“Em mặc tạm trước đi nhé! Đừng chê anh không khéo chọn. Ngày mai mình sẽ đi muathêm đồ đạc cho em!”. Tôi nũng nịu bảo rằng không cần nữa, chỉ cần anh là đủ.

Sau màn kịch mất đồ đó không lâu,tôi đồng ý làm vợ Đông vì không muốn để những lời dị nghị làm mất báu vật cuộcđời. Nhưng hai đứa đều sống xa nhà, đang làm việc ở thành phố nên chưa thể lậptức thu xếp để cưới hỏi được ngay. Con gái đã yêu là nghĩ đến kết hôn, hiểu đượclo lắng của tôi, Đông gợi ý hai đứa sẽ đăng ký kết hôn trước để việc đám cướiđược thư thả. Trở thành vợ anh với bất cứ hình thức nào tôi cũng đồng ý, thế làhai đứa kéo về quê đăng ký kết hôn chờ ngày cưới.

Từ ngày đã thành vợ chồng trêngiấy tờ, tuy hai đứa còn sống hai nơi, Đông không còn qua đón tôi đi ăn như mọingày nữa. Hai đứa đi chơi với nhau xong, Đông chở tôi về rồi về nhà ông bác ănuống vì lâu nay anh sống tại nhà ông bác này. Tôi rủ: “Hay anh ở lại chỗ em, emnấu ăn”. Đông lắc đầu: “Không được em ơi, tiền ăn hàng tháng bên nhà bác anh đãđóng, không ăn thì phí. Em để dành tiền đó mình làm đám cưới cho sang”. Anh nóicó lý tôi cũng nghe.

Vài ngày sau, anh gọi tôi qua nhàđể xem áo cưới. Tôi nói anh qua đón mình, anh trả lời đang bận. Tôi lo quá, áocưới chỉ cần thuê là được, ai ngờ anh lại mua luôn thế này thật tốn kém. Khi tôiqua nhà bác nơi Đông ở thì chỉ gặp chị gái của anh, chính là bạn học của chị gáiMai ngày nào. Chị Hải đang gỡ gỡ những sợi ren trên chiếc áo cưới nhàu nhì, cũnát. Tôi nào đã kịp hỏi han gì, chị nói ngay: “Chán thằng này quá, chị đã nóichuyện cả đời một lần, đi thuê chiếc áo khác đi thế mà cứ bắt chị mang váy lỗithời từ hồi chị cưới cách đây hơn cả chục năm để cho em mặc. Chị phục em thậtđấy, thế mà em cũng chịu được”.

Chị Hải tưởng rằng tôi hiểu rõtính cách của em trai nên đã cười đùa kể thêm ra nhiều chuyện. Nào là lúc nãyĐông không qua đón tôi vì sợ đón đưa vòng vèo như vậy rất tốn xăng. Giờ này Đôngđang đi qua chỗ nhà hàng đặt tiệc cưới để mặc cả dù mâm cỗ đã ở loại rẻ nhất...Tôi ong ong ở tai mà vẫn cố tươi cười nên bà chị vô tư nói tiếp: “Mà em nữa,chiều nó quá thể. Để chuẩn bị cưới hỏi cho xong theo ý mình rồi đăng ký kết hôncó sung sướng hơn không. Khổ đến mấy cũng một lần lên xe hoa”. Ý chị Hải nóirằng, Đông đòi đăng ký trước, khi sự đã rồi việc cưới phải theo sự sắp xếp củaanh, tôi không được quyền can thiệp.

Tôi không thử váy cưới, lấy cớmình có việc đột xuất phải đi. Vừa bước ra đến cửa, chị Hải còn khen tôi mặcchiếc áo của chị rất đẹp. Tôi ú ớ, bởi đó là chiếc áo mà đêm tôi dựng kịch mấtđồ, Đông đã mang sang cho tôi.

“Hồi đó anh người yêu cũ tặng chịmấy bộ này, nhưng chị thấp quá đâu có mặc vừa, định cho đứa bạn thì thằng Đôngcản lại, giữ luôn để sau này đem tặng bạn gái”.

Tôi đau khổ vô cùng. Nhưng cũngthật may mắn, Đông bẫy tôi mà không biết rằng chú tôi làm to ở xã, tôi đã gọiđiện nhờ làm thủ tục ly hôn một cách nhanh chóng, khi chưa kịp tổ chức cưới.Cuộc tình của tôi tan vỡ cũng nhờ bà chị vô duyên nhưng rất thật thà, hồn nhiềnkhông thủ đoạn như anh.

Theo HPGĐ