Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề... để rồi hằng đêm, nướcmắt em chảy ướt đẫm gối...

Cuộc gặp gỡ

Cả chiều ngồi nhậu với bạn bè, khi đã chuếnh choáng hơi men, chúng tôi nổi hứngđi tìm của lạ. Khi đến khách sạn 3 sao nổi tiếng ở thành phố, tôi đã gặp em -một cô gái miền Tây sông nước. Em có một làn da trắng, nụ cười hiền và một đôimắt rất buồn... Chẳng hiểu vì rượu hay vì điều gì mà tôi có cảm giác rất lạ!Bỗng nhiên tôi tỉnh rượu, không còn hứng thú "tìm của lạ" như lúc ban đầu... vàtôi quyết định ngồi nói chuyện với em, rồi tôi đã chủ động xin số của em!

Phải chăng là định mệnh?

Đầu tiên chỉ là những dòng tin nhắn vớ vẩn của những kẻ ăn chơi gặp nhau...nhưng rồi, những dòng tin nhắn ngày càng nhiều hơn và những cuộc điện thoại tâmsự hành đêm làm cho chúng tôi thêm hiểu về nhau hơn. Em mở lòng kể cho tôi nghevề những cuộc đi "bay" thâu đêm của em... "Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộcsống tủi nhục, ê chề... để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối". Chính sựchân tình trong những câu chuyện của em đã khiến tôi có một niềm thương cảm...



Cave có được yêu không anh?
Ảnh minh họa. Nguồn Internet

Một ngày nọ,em bỗng hỏi tôi "Cave có được yêu khônganh?". Tôi ngỡ ngàng không biết trả lờisao với câu hỏi đó! Nhìn đôi mắt em ngânngấn lệ vì sự im lặng của tôi khiến tôicảm thấy xót xa cho em quá!

Từ khi quen tôi, em không còn "bay" thâuđêm suốt sáng ở vũ trường nữa, cũngkhông đốt cháy mình trong những cuộctình chớp nhoáng hay mua vui cho nhữnggã khách ham tìm của lạ... em đã từ bỏtất cả, chỉ vì tôi! Em không dám nói vớitôi những điều đó và em đã âm thầm từbỏ, âm thầm cố gắng để trở về làm mộtcon người lương thiện...

Một sáng nọ, khi vừa mở mắt, tôi vộivàng lấy điện thoại thì đọc đượng dòngtin nhắn ngắn ngủi của em "Em sẽ về quê!Em sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn cả anh...Em không xứng đáng nhận được sự quan tâmcủa anh! Em xin lỗi..."

Đọc được những dòng tin nhắn ấy, lòngtôi thắt lại... Cảm giác hối hận trỗidậy chỉ vì sự im lặng trước câu hỏi củaem "". Tôihiểu, vì sự im lặng của mình mà tôi đãkhiến em bị tổn thương rất sâu...

Tôi đã yêu cave

Những ngày tháng tiếp theo, tôi sốngtrong sự dằn vặt và nhớ thương em! Khiđó tôi mới chợt nhận ra rằng, em đã tồntại trong trái tim tôi từ lúc nào khônghay biết... Tôi vùng dậy, chạy đi tìm emtrong nỗi nhớ nhung khắc khoải...

Hỏi thăm những người bạn và đồng nghiệpcũ của em, tôi được biết là em đã từ bỏcông việc ở đó để về quê làm lại tất cả.Em muốn bắt đầu lại cuộc sống của mìnhđể người ta không còn gọi em là "cave"nữa!

Tôi cảm thấy vui cho quyết định củaem... nhưng rồi, lòng chợt nặng trĩu khitự hỏi, mình có nên tìm em không?

Theo 24h