Suốt 4 năm nay, em vẫn luôn đauđáu với câu hỏi: Làm sao để tìm ra công lý? Làm sao để lấy lại sự trong sạch,danh dự, nhân phẩm cho cha mẹ? Trong tận cùng khổ đau, mất mát, em vẫn tin vàocông lý, hy vọng vào ngày đoàn viên
Sau TếtNguyên đán, chúng tôi nhận được lá đơn chuyển qua đường bưu điện của côgái có tên Huỳnh Thị Huyền Trâm (SN 1987, ngụ ấp Tân Hòa, xã Tân Hạnh,huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long). Dù là “Đơn xin kêu oan, cầu cứu” nhưngngoài hình thức cần có của một lá đơn, đây thực chất là một bức tâm thư.
![]() |
Hai bị cáo Huỳnh Văn Quyên - Lê Thị Tám tại phiên xử phúc thẩm ngày 3-3-2010 Ảnh Tố Trâm |
Những dòng tin nhắn
Gần một nămtrước, trong phiên xử phúc thẩm ngày 3-3-2010 của Tòa Phúc thẩm TAND Tốicao tại TPHCM, tôi bắt gặp hình ảnh Huyền Trâm đứng chết lặng bên khungcửa sổ nhìn cha mẹ bị dẫn giải ra xe. Tôi đã không thể rời mắt trướcdáng vẻ nhỏ bé, gương mặt lương thiện, hiền lành nhưng ánh mắt đau đớnđến tột cùng của em.
|
Trò chuyện với em, tôi nhậnra em là một cô gái hiếu thảo, giàu nghị lực và trên hết luôn tin tưởng vàosự trong sạch của cha mẹ và ánh sáng công lý. Cũng từ ngày ấy, em hay nhắntin, gửi email cho tôi kể về cuộc sống hiện tại, về vụ án của cha mẹ em đến,nay sau gần một năm cấp phúc thẩm hủy án, trả hồ sơ điều tra lại vẫn giậmchân tại chỗ. Có khi em viết: “Ngày nào vào công ty, em cũng mở bài viết“Xin trả lại gia đình cho em!” của chị lên, nhìn ảnh cha mẹ một lúc rồi mớibắt đầu làm việc. Em sờ tay mình lên gương mặt cha mẹ, “cầm” bàn tay chaisạn trên màn hình mà cách đây 4 năm, ngoài đời thật, em không biết trântrọng.
Những lúc đó,em thấy lòng mình chùng xuống, đôi mắt nhòe đi... Nhưng ít ra em vẫn cònhạnh phúc hơn cha mẹ, còn được nhìn thấy cha mẹ trên màn hình. Cha mẹ emở trong đó không thể nhìn thấy được mặt các con mình”. Cũng có khi chỉmột dòng tin nhắn: “Em khao khát một điều hết sức bình thường mà sao khóthực hiện quá!”.
Hay ngày emkhoe với tôi đã tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học, bên cạnhsự hân hoan vẫn trĩu nặng nỗi buồn: “Em đã tìm được cho mình một việclàm ổn định. Công việc của một nhân viên văn phòng khá nhẹ nhàng nhưngtrong sâu thẳm trái tim, em chưa một phút bình yên, chưa một khoảnh khắcnào em thấy mình vui trọn vẹn. Càng ngày, em càng thấy mình khép kínhơn... Em thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Giá như ngay giờ phútnày, em có một mái ấm gia đình đúng nghĩa, có vòng tay ấm của mẹ, cónhững lời chia sẻ chân thành của cha... Như ngày xưa... Em nhận ra mộtđiều thật đơn giản: Tình yêu của cha mẹ là tài sản lớn nhất của mỗingười con”.
Mỗi lần đọcnhững dòng tin nhắn, email của em, tôi lại rớt nước mắt bởi khôngthể làm gì để giúp em dù trong thâm tâm, tôi tin rằng cha mẹ em vô tội.Vụ án giết người kéo dài đã 4 năm với nhiều lần hủy án, trả hồ sơ điềutra do có quá nhiều mâu thuẫn trong lời khai nhân chứng và chứng cứ, đếnnay vẫn không chứng minh được tội phạm. Liệu việc kéo dài thêm thời giantạm giam có tìm ra chứng cứ nào khác trong khi theo thời gian, mọi sựvật, hiện tượng và cả con người đều thay đổi?
Lá thư kêu oan đẫm nước mắt
Chúng tôiquyết định đăng nội dung lá đơn kêu oan của em với hy vọng lá thư cótình, có lý, gửi gắm tâm tư tình cảm của ba chị em Huyền Trâm cũng nhưtoàn thể gia đình của hai bị can Huỳnh Văn Quyên (SN 1962) - Lê Thị Tám(SN 1967) sẽ đến được nơi cần đến. Bởi như em nói, tháng nào em cũngviết thư gửi các cơ quan có trách nhiệm để kêu oan cho cha mẹ nhưng vẫnkhông có hồi âm.
“Kể từ ngàybà nội tôi mất đến nay đã tròn 4 năm cũng là 4 năm cha mẹ tôi bị Công anĐiều tra tỉnh Vĩnh Long khởi tố, bắt giam về tội giết người. Xử sơ thẩm,dù cha mẹ tôi luôn kêu oan nhưng TAND tỉnh Vĩnh Long vẫn tuyên cha tôitù chung thân, mẹ tôi 13 năm tù. Mọi hy vọng bị dập tắt. Chiếc xe ápgiải phạm nhân chạy vụt đi. Tôi đứng chết sững giữa sân tòa án. Tôi ngheđược tiếng khóc của hai em, nghe được nỗi đau của cô bác, cậu dì, nghecả tiếng nói cười, chửi bới của những người dân dự tòa... Ba năm trôiqua, kể từ phiên tòa sơ thẩm lần đó với tôi vẫn mới nguyên, vẫn đau xélòng và đầy uất ức như mới hôm qua.
Bỏ lại saulưng nỗi đau và sự tủi nhục, chị em tôi và gia đình hai bên nội ngoạibắt tay vào kêu oan lên cấp phúc thẩm. Và nhen nhóm hy vọng... Hai lầnmở phiên tòa phúc thẩm: Một lần tòa tuyên trả hồ sơ về Công an Vĩnh Longđiều tra bổ sung, một lần tuyên hủy toàn bộ bản án sơ thẩm, trả hồ sơđiều tra lại, đã phần nào cho chúng tôi lấy lại niềm tin vào công lý...Song 4 năm đã trôi qua... Bốn năm không dài đối với đời người nhưng đãquá đủ cho một kiếp người phải ngậm nỗi oan giết mẹ như cha mẹ tôi, làcơn ác mộng quá dài cho ba chị em tôi và cả gia đình hai bên nội ngoạiphải sống trong đợi chờ, tủi nhục, chịu sự khinh khi, sỉ vả của dưluận...
Ông bà ngoạitôi năm nay đã ngoài 80 tuổi, cái tuổi an nhàn, thảnh thơi bên con cháu,vậy mà ngoại tôi chưa một ngày được bình yên kể từ khi cha mẹ tôi bịbắt. Đêm nào, ngoại cũng trăn trở, thở dài vì thương nhớ con. “Đợi chamẹ con về, nhìn thấy mặt rồi ngoại chết cũng thấy vui”, nghe ngoại nóimà lòng tôi thắt lại. Ngày 29 Tết rước ông bà, ngoại cứ ra cửa đứngtrông. Ngoại nói: “Biết đâu mình dọn lên cúng rồi, vợ chồng nó về tới”.Ngoại cứ an ủi mình như vậy đã 4 cái Tết rồi.
![]() |
Huỳnh Thị Huyền Trâm bật khóc sau khi phiên tòa kết thúc, cha mẹ cô bị dẫn giải ra xe Ảnh Tố Trâm |
Gia đình tôitrước đây êm đềm, đầm ấm biết bao nhiêu, bây giờ ngôi nhà trở nên hoangtàn, ruộng vườn không người trông coi, chị em tôi phải hứng chịu tiếngđời nguyền rủa, khinh khi, vừa đi học vừa đi làm thêm để trang trải choviệc học hành. Hạnh phúc bị thay bằng nỗi đau, tiếng cười thay bằng nướcmắt. Bốn năm nay, chị em tôi mỗi đứa một nơi, phải sống nương nhờ ôngbà, cô bác. Thỉnh thoảng, ba chị em về nhà cha mẹ ở một ngày, những câuhỏi ngây ngô của hai em đã nhiều lần làm tôi chết nghẹn: “Cưng nhớ chamẹ quá không ngủ được!”, “Hổng biết chừng nào cha mẹ được về hả chịHai?”. Chúng tôi thèm được gọi “cha mẹ” như bao nhiêu người conkhác, thèm được nhìn thấy bàn tay chai sạn của cha, đôi mắt thâm quầngcủa mẹ - những điều tưởng chừng đơn giản nhưng chị em tôi đã dồn néntrong lòng suốt 4 năm qua. Áp lực từ cuộc sống và hàng trăm câu hỏikhông lời đáp khiến nhiều lúc chúng tôi muốn buông xuôi.
Nỗi đau mấtmẹ của cha tôi đã lớn rồi, bây giờ lại ôm nỗi oan giết mẹ, tại sao giađình tôi lại chịu oan ức nhiều đến vậy? Làm sao để tìm ra công lý? Làmsao để lấy lại sự trong sạch cho cha mẹ tôi? Còn phải làm gì khi kêuoan, chúng tôi đã kêu oan rồi. Chờ đợi, chúng tôi cũng đã chờ đợi. Mấtmát, tủi nhục, cam chịu gì chúng tôi cũng đã cố gắng vượt qua. Chỉ mongđược trả lại những năm tháng bình yên, được trả lại một người cha mẫumực, một người mẹ hiền lành, một mái ấm đúng nghĩa. Vì cha mẹ tôi vôtội!
Tết năm nay, gia đình tôi vẫn lạitiếp tục sống trong một cái Tết đầy oan ức, tủi nhục, chia lìa và khắc khoảiđợi chờ. Nhìn người ta hối hả sắm Tết, đi chơi Xuân, ba chị em chúng tôikhông dám ra đường vì sợ cảm giác lạc lõng, bơ vơ giữa dòng người nhộn nhịp,sợ không giữ được nước mắt khi nhìn bao gia đình hạnh phúc. Chúng tôi ở miếttrong nhà, mỗi sáng thắp nhang cầu nguyện cho cha mẹ mạnh khỏe, sớm được trởvề, cầu nguyện pháp luật sớm tìm ra sự thật...
Tôi lại viết tiếp những lá thư kêuoan, hy vọng sự thật và công lý sẽ chiến thắng để gia đình chúng tôi sớm cóngày đoàn tụ. Niềm hy vọng ấy giúp chúng tôi cố gắng đứng dậy và đợi chờ”.
Để nuôi dạynhững đứa con biết hiếu thảo, biết lý lẽ và giàu nghị lực sống như thếphải là những người làm cha mẹ mẫu mực. Vậy nên, tôi vẫn luôn tin rằngcha mẹ em không phải là những kẻ giết người, hơn nữa, lại giếtchính mẹ ruột của mình.
|
Theo Tố Trâm
Người lao động