Anh hơn chị gần chục tuổi. Hồi còn yêu nhau anh đã đi làm và có thu
nhập ổn định, còn chị vẫn đang là một cô sinh viên với bao hoài bão
khát vọng. Đợi chị ra trường, anh không ngần ngại ngỏ lời cưới chị, mặc
dù chị vẫn chưa xin được việc. Cứ ngỡ ở miền Tây, nơi anh đang sinh sống
và làm việc sẽ dễ kiếm việc hơn so với ngoài Bắc nên chị cũng gật đầu
lên xe hoa và khăn gói cùng anh đến nơi xứ người. Những tháng ngày đầu
sau hôn nhân của hai kẻ yêu xa thật sự rất hạnh phúc, đi đâu họ cũng quấn lấy nhau như một đôi sam vậy.
Thu nhập của anh khá nên khi cưới nhau rồi anh chị cũng không phải
đối diện với gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền. Anh để cho vợ một khoảng thời
gian nghỉ ngơi thoải mái rồi sau đó mới đi xin việc. Hai tháng trôi
qua, chị bắt đầu thấy buồn tay buồn chân, chán với rảnh rỗi và thèm một
chút bận bịu của công việc. Chị ngỏ ý muốn đi kiếm việc làm, anh cũng
ủng hộ chị. Nhưng thời thế bây giờ đã khác, nơi đất khách không có mối
quen biết để gửi gắm chị chẳng biết trông cậy vào ai. Mãi mà cũng chẳng
xin được việc theo đúng chuyên ngành của mình, chị lại đâm ra nản chí.
Đã hơn một lần chị nghĩ đến xin việc khác để làm, nhưng việc nhàn hạ thì
người ta không tuyển còn việc làm công nhân, phụ quán cà phê, quán nhậu
thì chị lại không muốn làm và anh cũng nhất quyết không để chị làm
những việc đó. Bởi theo anh: “Một mình anh làm cũng đã dư dả chi tiêu
rồi, em cứ đợi khi nào xin được việc hẵng làm”.

Ảnh minh họa
Lắm lúc chị muốn rời miền Tây lên TP. Hồ Chí Minh để xin việc làm
vì trên ấy cơ hội việc làm nhiều hơn. Nhưng nghĩ đến cảnh vợ chồng mới
cưới mà đã mỗi người một nơi chị lại khựng lại. Chị đành tặc lưỡi: “Thôi
kệ, tới đâu thì tới”. Nói thì nói vậy chứ lòng chị lúc nào cũng khao
khát được đi làm, được chứng minh khả năng của mình. Chị chạnh lòng mỗi
khi ai đó hỏi chị làm nghề gì? Chị buồn mỗi khi ai đó reply tin nhắn của
chị: “Ở nhà chồng nuôi sướng thế còn gì”? Chị đâm ra trái tính, trái
nết hay cáu bẳn và tự ái. Chẳng có ai để trút giận nên mọi dồn nén chị
đều đổ lên đầu anh. Kể từ đó cứ hở tí là chị đòi ly hôn, lúc đầu anh còn thông cảm nhưng nghe riết anh cũng đâm ra chán ngán
Chị không còn phân biệt đâu là lời nói đùa hay là lời nói thật từ anh. Cứ thấy trái tai là chị đòi ly hôn.
Có lần muốn trêu cho chị cười hay nũng nịu, nhõng nhẽo như hồi còn yêu
anh khen một cô bạn trên facebook của mình: “Em này nhìn xinh quá!”
Những tưởng chị sẽ phản ứng như ngày trước: “Em không thích anh đâu, ai
bảo anh khen người khác đẹp”. Nhưng đằng này chị lại giáng cho anh một
đòn chát chúa: “Xinh thì ly dị với em đi, cưới cô ấy về làm vợ” kèm theo vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.
Kể từ ngày lấy vợ, anh ăn uống điều độ, bỏ hút thuốc, giảm uống
rượu nên anh mập lên trông thấy. Đến nỗi ngón tay áp út của anh bầm tím
vì áp lực của nhẫn cưới. Anh tháo ra đem cất đi và bảo với chị hôm nào
sẽ đem đổi lấy cái lớn hơn để đeo. Bận bịu với công việc chưa có thời
gian đi đổi nhẫn, chị lại đâm ra giận dỗi anh. Chị lạnh lùng: “Anh không
muốn sống với em nữa thì cứ nói thẳng, em sẵn sàng ly hôn
bất cứ lúc nào”. Rồi chị hờn dỗi: “Em không xin được việc làm nên anh
không coi em ra gì đúng không?” Mặc cho anh giải thích thế nào đi nữa
chị vẫn không chịu lắng nghe.
Anh ngỏ ý muốn chị sinh con cho đỡ buồn, sinh con xong rồi xin việc
sau cũng được. Nhưng chị vẫn chưa muốn. Chị muốn có công việc ổn định
đã rồi mới nghĩ đến chuyện con cái. Chị lo sinh con rồi, phải lo cho con
cái, kiến thức ngày càng mai một sẽ khó xin việc hơn. Nhưng anh chị
cũng cưới nhau đã hơn một năm, bố mẹ anh ở quê cũng mong có cháu bế
bồng, anh cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Anh nhẹ nhàng bảo chị: “Có
con em sẽ đỡ buồn, anh cũng thèm tiếng trẻ con trong ngôi nhà của chúng
mình lắm rồi”. Chị kiểu bất cần: “Anh thèm có con thì bỏ em đi lấy vợ
khác nó đẻ cho. Em còn trẻ, em chưa muốn có con”. Anh nghe mà như bị dội
gáo nước lạnh vào mặt.

Ảnh minh họa
Anh
hiểu cảm giác ức chế của chị. Biết chị vốn không thích an phận ở nhà
làm nội trợ rồi “bỉm sữa” nuôi con. Anh biết chị thích tự lập, nhưng với
hoàn cảnh của anh chị bây giờ xin việc cho chị rất khó, anh tính sinh
con xong sẽ tích cóp tiền cho chị buôn bán gì đó.
Theo Trí thức trẻ