Nhân một
ngày chìm đắm trong suy tư, tôi muốn chia sẻ với các bạn về một vài bí
mật mà 2 năm nay tôi chỉ có thể chôn giấu nó cho đến lúc xuống mồ.
Tôi 34 tuổi, cái tuổi cũng đã khá chín chắn so với cuộc đời của người phụ nữ. Chồng kém tôi 6 tuổi. Đây là một cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu thiên hạ đã mỉa mai.
Chồng
tôi là một người có tài và lại rất đẹp trai. Tuy rằng, anh có một số
vấn đề mà tôi sắp kể ra đây nhưng bên ngoài nhìn vào anh là một người
tương đối hoàn hảo. Vì thế mọi người bảo anh rồ khi quyết định lái máy
bay bà già chẳng mấy xinh đẹp là tôi.
Chồng
tôi bị dị tật cơ quan sinh dục. Đó không chỉ là vấn đề bên ngoài mà còn
ảnh hưởng cả vấn đề nhu cầu và bản năng. Hơn cả lãnh cảm, anh chưa hề
rung động trước "chyện vợ chồng".
Ở anh chỉ có
tình yêu, tình thương mà không hề có tình dục. Theo tôi được biết thì
một số người gọi đây là “thế giới thứ tư”, không nam không nữ không gay,
chỉ đơn giản là nói “không” với tình dục.

Chồng tôi là một người có tài và lại rất đẹp trai. Nhìn bên ngoài, chúng tôi rất hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Khi
chúng tôi vẫn còn quen biết nhau với tư cách là chị - em, vì quá thân
thiết nên anh đã kể bí mật này. Anh cho đây là một nghiệp chướng, một sự
sỉ nhục quá lớn đối với người đàn ông tài giỏi và đẹp như anh. Tôi cũng
nghĩ thế.
Hồi ấy rất nhiều cô gái bị gương mặt điển trai và thân hình vạm vỡ của anh đốn gục. Một số người tìm cách đưa anh lên giường nhưng đều bị anh tạt nước vào mặt.
Suốt
thời gian dài, anh đã bị nhiều người nghi là gay nên tiếp tục vướng vào
nhiều rắc rối khác. Bố anh thì suy sụp đến đột quỵ, bạn bè đồng nghiệp
bàn ra tán vào. Đó là chưa kể đến việc, anh bị các chàng gay cưa cẩm và
lợi dụng.
Chúng tôi quyết định cưới nhau là vì
thế. Hai bên đều cần nhau. Anh cần tôi để che lấp sự thật về khuyết tật
đáng buồn của mình. Còn tôi cần chồng vì gái già đã đến nơi, đã quá mệt
mỏi với những mối tình không đầu không cuối. Hơn nữa, giữa chúng tôi
cũng có thể gọi là có cảm tình.
Đời sống vợ
chồng có hạnh phúc hay không đều phụ thuộc nhiều vào chuyện ấy. Nhưng
với vợ chồng tôi thì sự gần gũi đúng nghĩa là 0% luôn. Các bạn biết
chúng tôi đã giải quyết vấn đề đó như thế nào không? Anh đã thỏa thuận
rằng, tôi có thể quan hệ "ngoài luồng" nếu muốn.
Ban đầu tôi đã cố gắng sống một cuộc sống không tình dục như anh nhưng không làm được. Tôi đang trong độ tuổi hồi xuân nên vẫn còn nhiều khao khát lắm.
Thời
gian đầu, tôi luôn cảm thấy tội lỗi mỗi khi buộc phải tìm đến người
khác. Dù bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi là vì điều gì thì tôi và
anh vẫn là vợ chồng. Một tháng vài lần tôi vào khách sạn cùng người đàn
ông không phải chồng tôi. Không biết anh có đau khổ không nhưng anh
không hề ghen, mặc dù chúng tôi vẫn ngủ chung và ôm ấp nhau.
Lúc
nằm bên chồng, ham muốn gần gũi anh trong tôi luôn trỗi dậy. Bởi vì
từng đường nét trên cơ thể chồng đều quá đẹp. Tôi phát cuồng lên vì khao
khát, tôi cấu xé anh vì anh là đàn ông mà không thể làm việc đàn ông
nên làm. Mỗi lúc như thế anh nhăn nhúm đau khổ đến cùng cực. Tôi thấy
thương chồng mình như thương một đứa em trai.
Và đôi lần, vào lúc giữa đêm, tôi bỏ chồng nằm đấy với nỗi mặc cảm
về khuyết tật để ấm ức sang phòng khác nằm khóc. Đợi tôi khóc xong và
ngủ thiếp đi, anh lại sang bế tôi về lại phòng ngủ của vợ chồng để gối
ấp tay kề cho tôi theo đúng nghĩa đen như thể giữa chúng tôi như chưa hề
có một bí mật nào tồn tại.

Tôi
hiểu thành ý món quà chồng tặng tôi, nhưng tại sao lần đầu tiên tôi lại
"chết lặng" không muốn nhận món quà “độc” này (Ảnh minh họa)
Ngày
28/3 vừa rồi là sinh nhật tôi, các bạn có biết chồng tặng tôi món quà
gì không? Đó là một chàng trai trẻ mạnh mẽ. Sau khi ăn tối cùng nhau ở
nhà hàng và trở về nhà, chồng đã bảo có quà tặng tôi. Và đó là một người
anh gọi đến, đẹp và mạnh mẽ như tôi mong muốn.
Tôi
hiểu thành ý món quà chồng tặng tôi, nhưng tại sao lần đầu tiên tôi lại
"chết lặng" không muốn nhận món quà “độc” này. Tôi đuổi chàng trai ấy
đi trong tâm trạng vừa cười vừa khóc. Tôi cười vì quá cay đắng cho cuộc
hôn nhân mình đã đâm đầu lựa chọn. Khóc vì hoang mang không biết chúng
tôi sẽ sống như thế này cho đến bao giờ?
Chưa một lần, tôi dám nhìn lại bản chất cuộc hôn nhân
này vì chính tôi cũng thấy nó quá đáng sợ và đau lòng. Chúng tôi có
giống vợ chồng hay chỉ là hai con người khuyết tật (một về thể xác và
một về tâm hồn) gán ghép lại với nhau?
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ