
Đỗ Nhật Nam và bố. Ảnh: FBNV
Đây là những lời yêu thương vô bờ mà ông Đỗ Xuân Thảo, bố của thần đồng Đỗ Nhật Nam dành cho con trong một bài viết mới đăng gần đây nhân dịp Nhật Nam về Việt Nam và nghỉ giáng sinh ở nhà.
Nó nằm kềnh càng chiếm trọn cái ghế sofa, trời mùa đông mà nó bật quạt vù vù. Mình lạnh cóng nhưng nó luôn mồm gạ: Bố, bố ngồi đây. Sợ gì! Lạnh này đã mùi mẽ gì, ở bển dịp Noel này âm mươi, mười lăm độ, tuyết dày cả thước con còn chẳng sợ nữa là... Mình nghiến răng chịu rét, âu yếm ngồi xuống vân vê cặp chân to như chân voi của nó rồi rúc rích cười."
Rồi ông kể chuyện Nam khoe rằng mình béo nên phải tham gia đội vật ở trường. Tuy mệt nhưng rất vui. Ông cũng vui vẻ trêu cậu: "Con mà cứ thế này là ở Nhật sẽ được tuyển chọn vào đội Sumo đấy..."

Gia đình Đỗ Nhật Nam. Ảnh FBNV
Ăn xong nó nằm oạch ra ghế, vỗ vỗ vào cái bụng rồi “đổ vạ”: Tại mẹ nấu ăn ngon nên con ăn nhanh quá thành ra dạ dày chẳng kịp báo lên não là đã no rồi. Tại mẹ, tại mẹ đấy!"

Nhật Nam và mẹ. Ảnh FBNV
Hay chuyện hai bố con cùng nhau chơi trò trùm chăn:
Mình cũng vờ ngạc nhiên hăm hở đi tìm. Rồi lăn vào đống chăn và hét lên: Cái gì bùng nhùng trong chăn đây, con mèo hả? Ra ngay!
Mình rờ rờ tay nắn bóp qua chăn, túm lấy chân tay của nó và cảm thán: Con mèo dạo này ăn gì mà béo thế nhỉ! Mày chít với ông. Cứ thế, mình nắn, sờ, cù, cho đến khi nó ở trong chăn không chịu nổi bật cười khanh khách, ló cái mặt ra. Mình mới vờ ngạc nhiên nói: À, hóa ra là Nam à, thế mà bố cứ tưởng con mèo. Tí nữa thì “con mặt bếu” ngộp thở luôn... Hai bố con ôm nhau cười lăn lộn.
Và bắt đầu những buổi tối bên nhau, bình yên, dịu dàng... Trò chơi chỉ có vậy thôi mà chơi hoài không chán. Cái cảm giác được ôm trọn nó trong cái đống chăn lùng nhùng, nghe nó bị nhột cười rinh rích thật không có gì thú vị hơn.
Mấy hôm nay nó lại cùng bố chơi trò chơi ấy. Và lại là những tràng cười vang nhà."
Qua lời kể của bố, Nam hồi nhỏ rất tin vào ông già Noel và những món quà tặng giáng sinh. Đến giờ, khi đã trưởng thành hơn, bố vẫn hỏi Nam câu hỏi trước đây: "Năm nay Nam thích đồ chơi gì để bố viết “Thỉnh nguyện thư” cho ông già Noel nào". Nhưng không còn mơ mộng tới những món quà hồi còn con nít, Nam giờ chỉ muốn: "Bố thỉnh cầu ông già Noel mang… bố và mẹ sang Mỹ cho con. Để ở bển con “dùng” dần. Như kiểu bạn Josef cùng phòng con ấy, tuần nào cũng được bố mẹ lên thăm."
Câu trả lời khiến bố Nam vô cùng xúc động: "Mình đang cười chợt lòng chùng xuống, quay mặt đi giấu những giọt nước mắt âm thầm ứa mi mằn mặn. Mình ôm chặt nó vào lòng. Rồi hai bố con im lặng. Nỗi thương yêu đong đầy, đong đầy..."
Cuối cùng, ông không quên thể hiện tình yêu thương dạt dào mà mình dành cho con cũng như gửi gắm tới Nam những lời động viên từ người bố:
Nhưng mình biết, đâu đó trong những chiều hoàng hôn buông tím thẫm, nó vẫn cảm thấy thiếu... món quà của ông già Noel mà nó mơ ước hôm nay. Đâu đó trong những ngày mà chúng bạn cùng dorm có bố mẹ đến thăm, nó vẫn thấy bâng khuâng trống vắng, mong sở hữu một vòng ôm của “món quà” mà nó khát khao khao khát.
Vui lên nhé, chàng trai của bố. Cuộc sống là một chuỗi những thử thách và lựa chọn.
Nam có hiểu không, trong suốt những tháng năm dài dằng dặc vật vã mưu sinh, những lúc mệt mỏi yếu lòng, bố luôn nghĩ đến một bông hoa, bông hoa thanh nhã, trong trẻo có làn hương ảo huyền như hư như thực. Bố luôn hướng lòng mình về phía bông hoa ấy, trong tận sâu thẳm, như tìm điều lành, điều đẹp đẽ diệu kỳ đang và sẽ đến nâng đỡ tâm hồn mình.
Bông hoa không tên mà lại có rất nhiều tên. Danh xưng của nó là thiện lương và yêu thương, hy vọng và niềm tin, chân thành và tử tế, can đảm và tự trọng, đam mê và khát vọng, bản lĩnh và bao dung... Bố chăm chút bông hoa đó hàng ngày. Để hoa âm thầm dệt lên sắc thắm và hương thơm. Để có thêm nghị lực vượt qua trùng trùng thác ghềnh, mưu cầu hạnh phúc...
Và Nam ơi, giờ thì con chính là bông hoa ấy của lòng bố.
Bố luôn được sống trong khu vườn biếc xanh và tĩnh lặng của cuộc đời khi soi chiếu vào đóa hoa tình yêu của mình, vào bông hoa rạng rỡ là CON.
Để thấy cuộc đời ngọt ngào hơn, dịu dàng và dễ thương hơn.
Cảm ơn con, bông hoa đời của bố."
Đồng cảm với tác giả đã viết, facebooker Thanh Huyền Bùi viết: "Em đọc mà nước mắt rơi từ lúc nào không hay! Tình cảm ấm áp dành cho CON bông hoa đời của bố. Ý nghĩa mà thân thương lắm ạ!" hay Maihoa Lan bình luận: "Đọc tâm thư của Đỗ Xuân Thảo nước mắt cử tự nhiên lăn dài trên má, yêu lắm cuộc đời này."