>> Coi thường vợ xấu, mẹ bổi ai mà thèm, nhưng thật không ngờ...
Tôi lấy chồng, không phải sống với bố mẹ chồng nhưng lại phải sống với một cô em chồng
khó tính. Chuyện là thế này, gia đình nhà chồng tôi tương đối khá giả ở
dưới quê nên khi chồng tôi lên thành phố đi học thì bố mẹ chồng đã mua
cho anh một căn chung cư nhỏ để ở và cũng để tiện sau này em chồng đi
học đại học thì ở cùng. Cưới tôi về, vì em chồng tôi còn “ế ẩm” nên vẫn ở
cùng với vợ chồng tôi.
Các cụ ngày xưa đã bảo
“giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, tôi thấy điều này rất đúng.
Hương - em chồng tôi hơn tôi 3 tuổi, năm nay cũng đã hơn ba chục cái
“xuân xanh” nhưng vẫn chưa một mảnh tình rách vắt vai. Có lẽ tuổi cao
lại chưa lấy được chồng nên cô ta suốt ngày xét nét và căn vặn tôi.
Nhiều
hôm tôi đi làm về muộn cơm chưa kịp nấu, nhà chưa kịp dọn thì thế nào
cũng bị cô ta kêu la. Rồi từ chuyện tôi nấu ăn không ngon, không hợp
miệng cô ta cũng lôi ra nói suốt bữa ăn. Nhiều hôm muốn nói lại nhưng
lại nghĩ đến chồng nên lại thôi.

Tôi ủ mưu, nghĩ cách để tống cổ bằng được cô em chồng này ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Có
một lần, công ty có việc nên tôi đi chơi về muộn (khoảng 11h đêm tôi
mới về đến nhà), thế mà sáng hôm sau cô em chồng đã vội vàng gọi điện
thoại về báo cáo với bố mẹ chồng tôi, làm tôi lại bị ông bà gọi điện lên trách cứ nọ kia.
Tôi
điên lắm, nhà rõ ràng là nhà của tôi (vì đứng tên chồng tôi) thế mà tôi
lại phải chịu lép vế với cô em chồng mang tiếng ở nhờ. Tôi ủ mưu, nghĩ
cách để tống cổ bằng được cô em chồng này ra khỏi nhà.
Nghĩ
tới nghĩ lui, tôi nghĩ ra một cách đó là mai mối để cô ta đi lấy chồng.
Nghĩ mãi đối tượng để giới thiệu Hương, tôi chợt nhớ ra trưởng phòng
của mình. Nam, trưởng phòng nơi tôi làm việc, giờ cũng đã gần 40 tuổi,
vẫn đang ế chỏng ế chơ. Vì ế nên anh ta lúc nào cũng khó tính, suốt ngày
bắt nạt tôi ở công ty. Tôi cho trưởng phòng tôi số điện thoại của “bà
em chồng” như một sự “đút lót” để anh ta dễ tính với tôi hơn. Trước mặt
trường phòng, tôi tâng bốc cô em chồng ghê lắm, nào là hiền lành, tháo
vát, xinh đẹp, sắc sảo, nấu ăn ngon, dỗ dành trẻ con khéo… anh ta nghe
tới thì trong lòng cũng xuôi xuôi.
Về phía cô em chồng,
ban đầu tôi khen bâng quơ trưởng phòng tâm lý, sạch sẽ, dáng vẻ đàn
ông… Đến khi thấy em chồng tò mò, tôi mới kể lể về Nam với đủ thứ tốt
trên đời. Cuối cùng cũng dụ được em chồng đi gặp mặt Nam. Chẳng biết có
phải duyên số trời định, hay là do tôi có tay mai mối mà chỉ sau vài ba
lần hẹn đi cà phê, Hương và Nam đã chính thức yêu nhau.
Từ ngày có người yêu,
em chồng tôi trở nên dễ tính hơn hẳn, đã thế còn thường xuyên giúp tôi
việc nhà và mua quà cho tôi với mục địch để tôi không kể xấu cô ta với
Nam. Cuộc sống ở công ty của tôi cũng dễ thở hơn nhiều vì Nam cũng muốn
tôi làm điều tương tự.
Thế nhưng, yêu nhau được
hơn 2 tháng, một hôm thấy cô em chồng trở về nhà sau buổi hẹn hò với
người yêu, mặt mày ủ rũ, nước mắt lưng tròng. Biết là có chuyện chẳng
lành nên tôi chạy ra hỏi han tâm sự. Được lời như cởi tấm lòng, cô em
chồng nói rằng muốn đi ăn một quán vỉa hè gì đó mới mở nhưng cậu chàng
không chịu, lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường nên cãi nhau và đòi
chia tay.

Cuối cùng cũng dụ được em chồng đi gặp mặt Nam. (Ảnh minh họa)
Nghe
xong câu chuyện, dù buồn cười lắm nhưng tôi vẫn phải nín nhịn và an ủi
em chồng. Tôi còn hứa hẹn sẽ xử lý ông sếp già cho cô nàng hả giận. Yên
được phần em chồng, tôi lại nhắn tin cho trưởng phòng nói em chồng mình
đang buồn, về đến nhà là lên phòng đóng kín cửa, bỏ cơm tối, rồi hỏi
nguyên nhân… Nam ban đầu còn cứng rắn nhưng sau thấy tôi miêu tả tình
cảnh em chồng thảm thương quá thì lại gọi điện xin
lỗi trước. Bao nhiêu công sức đổ ra cuối cùng hai người cũng chịu làm
lành, và vui vẻ như xưa.
Yêu nhau được hơn 6
tháng, cãi nhau đòi chia tay đến 4, 5 lần thì “đôi trẻ” cũng quyết định
sẽ nên vợ nên chồng. Khỏi phải biết bố mẹ chồng tôi vui mừng như thế nào
khi giải quyết được quả “bom nổ chậm” này. Biết được tôi là người có
công lớn nhất trong chuyện này nên bố mẹ chồng tôi cũng bớt xét nét tôi.
Hiện nay hai bên gia đình đã gặp mặt và bàn chuyện hôn nhân.
Chỉ tháng sau thôi là tôi sẽ “tống cổ” được cô em chồng này ra khỏi
nhà. Khỏi phải nói tôi cảm thấy sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Nếu
chị em nào cũng gặp phải tình trạng như tôi, đừng dại mà tấn công trực
diện, hãy cứ đi đường vòng như tôi để vừa có thể “tống cổ” được em chồng
ra khỏi nhà, lại vừa được “tiếng thơm” với bố mẹ chồng.
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ