Hai vợ chồng tôi chỉ có một cậu con trai nên từ nhỏ, cả hai vợ chồng đều dồn hết tình yêu thương cho con. Mọi suy nghĩ, việc làm của chúng tôi đều hướng đến những điều tốt đẹp nhất cho con trai. Cũng chính vì thế, chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chung trong việc dạy con.

Ngay từ nhỏ, tôi đã cảm thấy con trai là cậu bé tình cảm, lãng mạn. Khi đi học, cháu đặc biệt thích và học giỏi những môn xã hội, đặc biệt là văn học. Lên đến lớp 9, con tôi đã giành giải nhất kỳ thi học sinh giỏi Ngữ văn cấp tỉnh. Ai cũng bảo con trai “giống mẹ” vì tôi cũng là một giáo viên dạy văn được bạn bè và đồng nghiệp mến phục.
Năm nay, cháu đã bắt đầu lên lớp 12 và đã viết được một tập thơ khá dày dặn. Cháu cũng đã giành được một giải thưởng trong cuộc thi thơ của tỉnh. Đọc thơ của con, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc bởi trong những vần thơ còn thô mộc ấy, tôi thấy được một tâm hồn nhạy cảm, một trái tim tràn ngập tình yêu thương. Tôi cố gắng học hỏi để có thể góp ý, chỉnh sửa và giúp đỡ cháu hoàn thiện hơn những tác phẩm đầu tiên ấy. Trong kỳ thi đại học sắp tới, con tôi có ý định thi vào trường Viết văn Nguyễn Du.
Ý định ấy của con khiến chồng tôi vô cùng tức giận. Ngay từ khi cháu được chọn đi thi học sinh giỏi văn, chồng tôi đã tỏ ra không hài lòng. Đến khi con được giải nhất, rồi được giải trong cuộc thi sáng tác thơ địa phương, thay vì hài lòng với thành tích ấy, anh ấy lại nổi nóng với tôi.
Chồng tôi muốn con trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin. Anh bắt con phải học khối A để có thể thi vào các trường công nghệ. Nhưng con tôi không học tốt những môn tự nhiên. Dù bị bố kìm kẹp, ép buộc nhưng cháu vẫn cố gắng thực hiện mơ ước của mình. Thấy con ham thích học văn, anh cho tôi là nguyên nhân sở thích theo anh là “dở hơi” ấy.
Anh bảo rằng: “tương lai của con đã bị cô hủy hoại bởi cái sở thích dở hơi của mình. Cố thích văn thì cứ đi mà thích, khuyết khích con làm gì. Sau này nó mơ mộng viển vông, sống trên mây trên gió, tất cả là tại cô hết! Lúc nào nó cũng thơ thẩn, lãng mạn là cô phải chịu trách nhiệm! Đúng là con hư tại mẹ!”
Từ khi con trai quyết định đăng ký thi vào trường viết văn, chồng tôi giận dỗi ra mặt. Anh suốt ngày dằn vặt, nhiếc móc tôi. Sự thất vọng, chán nản của anh dồn cả lên đầu tôi. Với anh, tôi chính là nguyên nhân khiến cho niềm hi vọng của anh bị sụp đổ; khiến cho đứa con trai độc nhất của anh trở thành một người lãng mạn, yêu thích văn chương.
Anh “quyết định” tách con trai ra khỏi mẹ để anh “dạy dỗ khi còn chưa quá muộn”. Anh nghỉ việc ở nhà để đưa đón con đi học. Khi về, anh nhốt mình và con trong phòng và không cho tôi tiếp xúc với con vì sợ tôi sẽ tiếp tục làm “hỏng” con mình. Chồng tôi tuyên bố rằng, nếu tôi còn tiếp tục làm hỏng tương lai của con thì cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ chấm dứt. Rồi anh bắt cháu học toán, lý hóa để thực hiện ước mơ trở thành cử nhân công nghệ của anh. Những tiếng quát mắng, đập bàn đập ghế để dọa nạt, của chồng khiến tôi quặn lòng.
Tôi thực sự cảm thấy sốc trước sự “kết tội” và hành động vô lý của chồng. Chẳng lẽ, việc chiều theo thiên hướng và ước mơ của con cũng là một cái tội? Tôi có thể làm gì để thay đổi những suy nghĩ bảo thủ của chồng?
|