Hôn nhân là kết quả của tình yêu, nhưng không phải kết quả ấy lúc nào cũng tốt đẹp. Người ta yêu nhau, rồi phấn đấu tới hôn nhân. Một đám cưới linh đình là điều mong mỏi nhất của cuộc đời mỗi con người, thế nhưng, với nhiều gia đình, khoảnh khắc hạnh phúc ấy rất nhanh tan biến.
Hôn nhân là kết quả của tình yêu, nhưng không phải kết
quả ấy lúc nào cũng tốt đẹp. Người ta yêu nhau, rồi phấn đấu tới hôn
nhân. Một đám cưới linh đình là điều mong mỏi nhất của cuộc đời mỗi con
người, thế nhưng, với nhiều gia đình, khoảnh khắc hạnh phúc ấy rất nhanh
tan biến.
Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Yêu hết mình để rồi hai năm
sau ngày cưới, chúng tôi mỗi người một hướng lên tòa ly dị. Sự thật ấy
khiến cha mẹ, người thân, bạn bè đau lòng, còn tôi dửng dưng.
Dửng dưng không phải vì tôi chấp nhận chuyện ấy dễ dàng, mong muốn bỏ
chồng mà bởi, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chia tay. Sống với
nhau được 2 năm, đó là quãng thời gian quá dài đối với một người vợ luôn
phải chịu cảnh cuồng ghen của chồng. Rồi sự hiểu lầm trong quan hệ chăn
gối đã khiến chúng tôi rạn nứt tình cảm.
Đêm tân hôn, chồng phát hiện ra tôi không còn trinh tiết. Tôi
cũng không biết tại sao chồng lại coi trọng điều đó như thế dù ngày yêu
nhau anh nói, chẳng quan trọng việc còn hay mất. Tôi không còn trong
trắng nhưng không có nghĩa tôi hư hỏng, tôi lừa dối chồng. Chỉ vì anh đã
mở lời với tôi trước, chẳng quan trọng cái ngàn vàng. Và thế là, sau
ngày cưới, anh đổ tội dối trá cho tôi. Cứ thế, tôi sống trong sự dè bỉu
của chồng, nhịn nhục mà sống dưới ánh mắt khó chịu của mẹ chồng.
Mỗi lần tôi làm gì sai (cũng có thể bị cho là sai), mẹ chồng lại nói:
“đấy, tao đã bảo mà”. Cái từ “đã bảo mà” ấy thật ra là ám chỉ tôi, hối
tiếc vì con trai mẹ đã lấy tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay, đi sớm về tối vì
không muốn giáp mặt ai trong cái gia đình ấy. Chồng khinh tôi ra mặt
chỉ vì cái tội tôi mất trinh. Nhưng biết làm sao được, có lẽ lỗi là tại
tôi!
Rồi từ đó sinh ra nhiều chuyện. Tôi ăn cơm rơi đũa, chồng bảo tôi: “nếu
không tự tin thì ra chỗ khác mà ngồi, ngồi vào góc nhà ấy”. Một người
lịch lãm, thư sinh như chồng ngày nào giờ lại có thể phát ra những lời
ấy. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Phiên tòa kết thúc, ai đi đường nấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Thật
may, tôi chưa có con, nếu không tôi sẽ day dứt khổ sở cả đời khi để con
tôi thiếu thốn tình cảm.
Thế đấy, tôi chẳng bi quan, chẳng tự phụ nhưng sống một mình có lẽ tốt
hơn. Yêu nhau là thế rồi khi lấy nhau về, cuộc sống thật ngắn ngủi. Tại
sao lại phải cưới nhau. Nếu chỉ yêu nhau thôi, có khi mọi thứ lại khác,
chẳng có cuộc chia ly nào như thế. Hay bây giờ tôi cứ yêu thôi, không lấy chồng nữa?