Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Khi đó, ai nhìn vào cũng bảo tôi may mắn, chồng làm IT lương cao, hiền lành, không rượu chè, không cờ bạc. Tôi cũng là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập tạm ổn. Hai vợ chồng trẻ, tuy chưa dư dả nhưng cuộc sống khá yên ổn. Thế nhưng chỉ sau 5 năm hôn nhân, tôi nhận ra mình đã cưới phải một đứa trẻ to xác chứ không phải người đàn ông trưởng thành.

Chồng tôi nghỉ việc cách đây gần 2 năm, lý do là stress, không chịu nổi áp lực công ty. Lúc đầu tôi thương, nghĩ anh cần thời gian nghỉ ngơi. Tôi động viên: “Anh cứ tạm nghỉ vài tháng, rồi kiếm việc khác”. Nhưng vài tháng rồi nửa năm trôi qua, anh vẫn chưa hề nhắc đến chuyện đi làm lại.

Ban đầu tôi nhịn. Tôi nghĩ anh đang khủng hoảng, chỉ cần mình kiên nhẫn, rồi anh sẽ thay đổi. Nhưng rồi tháng nào tiền nhà, tiền điện nước, tiền học của con tất cả đều do tôi gánh. Tôi đi làm 8 tiếng ở công ty, tối về vẫn phải lo cơm nước, giặt giũ, dạy con học. Còn anh có khi nằm ườn trên sofa, mắt dán vào điện thoại, miệng cười khẩy khi thắng game. Một lần, tôi nhẹ nhàng góp ý: “Anh, mình cũng nên tính lại chuyện đi làm nhé, chứ để em lo hết em mệt lắm.” Anh gắt: “Em làm được thì làm đi, ai bắt. Anh chưa muốn quay lại cái guồng mệt mỏi đó đâu.” Câu nói đó khiến tôi chết lặng. Hóa ra trong mắt anh, mọi cố gắng của tôi chẳng có nghĩa gì.

Kinh tế giờ khó khăn, công ty tôi cắt giảm lương. Tôi bắt đầu chật vật xoay sở. Tôi cắt hết những khoản chi không cần thiết, tự nấu ăn mang cơm đi làm, hạn chế mua sắm. Còn anh vẫn vô tư nạp tiền vào game, đôi khi còn vay bạn bè vài trăm nghìn chỉ để mua đồ ảo. Tôi phát hiện ra, không chỉ chơi game, anh còn tham gia cá cược online. Khi tôi hỏi, anh cười nhạt: “Chơi cho vui thôi, có gì đâu mà làm quá.” Tôi không nói thêm, chỉ thấy lòng mình rệu rã. Người chồng từng là chỗ dựa, giờ biến thành gánh nặng.

Có lần tôi tăng ca về muộn, người mệt rã rời. Bước vào nhà, thấy chồng đang nằm giữa đống bát đĩa chưa rửa, rác vứt đầy sàn. Con trai tôi thì ngồi một góc khóc vì đói. Tôi hỏi: “Sao anh không cho con ăn?” Anh đáp tỉnh bơ: “Anh đang dở trận.” Tôi nhìn anh mà nước mắt trào ra. Tôi không tin người đàn ông từng hứa “sẽ chăm sóc mẹ con em suốt đời” lại thành ra thế này. Đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, khóc cạn nước mắt. Tôi biết mình đang dần mất kiên nhẫn, mất cả niềm tin. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình cố thêm một chút, anh sẽ thay đổi. Nhưng không, anh ngày càng lún sâu, còn tôi thì sắp kiệt sức.

Chồng thất nghiệp nghỉ việc ở nhà chơi game vợ gồng gánh kinh tế rồi 1 ngày không chịu nổi
Ảnh minh họa.

Một buổi sáng, khi tôi đang chuẩn bị đi làm, anh hỏi: “Em còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?” Còn ít thôi, sao anh hỏi? Anh tính đầu tư mở quán net, anh quản lý, khỏi đi làm thuê. Tôi nghẹn lời. Tiền tiết kiệm đó là tôi chắt chiu từng đồng suốt mấy năm, giờ anh định nướng hết vào cái ước mơ ảo của mình. Tôi lắc đầu: “Không được. Anh chưa có kế hoạch gì rõ ràng, em không thể đưa tiền.” Anh nổi cáu, đập bàn, nói tôi ích kỷ, không biết tin chồng. Lúc đó, tôi chỉ thấy buồn cười. Tin anh ư? Người suốt ngày sống trong thế giới ảo, bỏ bê vợ con, lấy gì để tôi tin?

Tối hôm đó khi anh ngủ, tôi lặng lẽ viết đơn ly hôn. Tôi không còn nước mắt để khóc, chỉ thấy một sự giải thoát. Tôi từng nghĩ ly hôn là điều khủng khiếp, là thất bại của người phụ nữ. Nhưng hóa ra, còn khủng khiếp hơn nếu phải sống bên cạnh một người đàn ông không chịu lớn, không chịu trách nhiệm.

Sáng hôm sau, tôi đặt tờ đơn lên bàn, đi làm như thường lệ. Khi về anh im lặng. Có lẽ anh không tin tôi dám làm thật. Nhưng lần này, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi không trách anh nữa. Tôi chỉ tiếc cho quãng thanh xuân mình đã đặt sai chỗ. Tôi hiểu hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà còn cần trách nhiệm, sự cố gắng và tôn trọng lẫn nhau. Khi một người chọn buông xuôi, người kia gồng gánh mãi cũng đến lúc đổ sụp.

Giờ đây tôi vẫn làm việc, vẫn nuôi con, nhưng lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Không còn tiếng game ồn ào giữa đêm, không còn nỗi lo mỗi khi đến kỳ trả tiền nhà. Chỉ có tôi một người phụ nữ từng yếu đuối, giờ học được cách đứng vững trên đôi chân mình. Bởi đôi khi, buông bỏ không phải là thất bại mà là cách duy nhất để sống tiếp, tử tế với chính mình.

Theo Thương Trường