Trần Thị Thạch Thảo đi chân đất, mặc bộ đồ ở nhà, bước theo một điều tra viên từnhà giam ra gặp chúng tôi. Nét mặt cô thoáng sợ hãi, nhưng khi biết mục đích củatôi đến chỉ là để…trò chuyện , Thảo bớt căng thẳng và ngay ở phút thứ hai, cô đãkhóc nức nở. Nước mắt nước mũi tèm lem, gương mặt mộc không son phấn khiến Thảobớt xinh hơn, nhưng hình như cũng thật hơn trong những lời tâm sự về mẹ, vềngoại.
“Ngoại ơi! Con đúng là bất hiếu”
![]() |
Tú Bà Trần Thị Thạch Thảo |
- Sao lại đi chân đất thế này?
- Vì hôm qua em đi guốc cao, ở trong này emkhông có đi lại được nên phải bỏ ra, đi đất chotiện.
- Nhìn hình thấy em xinh ghê, sao giờ nhìn đỡxinh vậy?
- Trời ơi, chị nghĩ đi, vào đây rồi, tù tội thếnày, không make up, xinh cũng thành xấu mà.
- Tay nhỏ nhắn thế kia, sao đời lại truân chuyênthế nhỉ?
- Thật ra số mạng khó nói lắm chị ơi. Em ít khicoi bói lắm nhưng mà 10 người xem cho em đềunói, tương lai của em tốt lắm. Từ nhỏ cuộc sốngcủa em cũng đã gặp nhiều đau buồn. Nhưng điềuhạnh phúc nhất đối với em là được làm con của mẹem. Mẹ em là một người tuyệt vời nhất trong cuộcđời em. Niềm hạnh phúc thứ 2 là những người bạncủa em, khi em ra đây, họ rất thương em. Niềmvui và nỗi buồn bao giờ cũng đi đôi với nhau,đâu có gì trọn vẹn đâu chị ơi.
- Sao không thấy em nhắc đến ba nhỉ?
- Năm em 11 tuổi thì ba mẹ em bỏ nhau rồi, emkhông có tin tức gì của ba, đến bây giờ em cũngkhông có gặp lại. Em có nghe người này người kianói về ba nhưng cũng không gặp.
- Mẹ em biết tin em bị bắt chưa?
- Em không biết nữa nhưng trước sau gì cũng phảibiết thôi, một là Công an họ báo tin, thứ hai làbáo chí tràn lan thế này…
- Em ra Hà nội thì em nói với mẹ là đi đâu?
- Hồi xưa, khi mà nhà em khổ thì em cũng đi làmnhiều công việc lắm. Em đi bán cà phê phục vụnhà hàng, nói chung là nghề tự do thôi, sau đócó thời gian em tập ero-bic, có khiếu về nhảy,nên bạn bè rủ làm dancer ở quán bar, vũ trườngtrong Sài Gòn.
- Em bắt đầu đi làm từ khi nào?
- 16-17 tuổi gì đó, ban đầu em làm dancer thôi,một hai năm mới là công việc này.
- Lương thế nào? Có cao không?
- Hồi làm dancer ở trong Sài Gòn, họ trả thấplắm, lương tháng triệu mấy hai triệu thôi.
- Không có tiền bo sao?
- Hồi đó em khờ lắm, chưa có biết xin tiền bo.
- Bộ quần áo em đang mặc này hình như khôngphải của em?
- Vâng, của một chị cùng buồng giam cho em mượn.Chị thấy đó, hôm qua em bị bắt em mặc cái đồ màuhồng nhìn nó hở hang quá, vào trong này, một chịcho em mượn để mặc cho kín đáo.
- Nhiều cô gái như em đều tìm cách lấy mộtngười chồng nước ngoài sau khi hết thời, sao emkhông thử?
- Mỗi người một hoàn cảnh. Em nghĩ là bản thânmình còn không trông mong vào mình thì còn trôngmong gì ở người khác, em không bao giờ nghĩ sẽdựa vào người khác để sống.
- Em có đang yêu ai không?
- Hai năm nay em không yêu ai, mình làm cái nghềnày, còn dám yêu ai hả chị.
- Nếu mà cái người yêu cũ biết em trong tìnhcảnh thế này, em có ngại không?
- Không chị ạ. Em lo nhất là bà ngoại và mẹ cùngnhững người thân của em thôi. Cả ngày hôm qua,cả đêm hôm qua em xác định trong đầu rồi, cáichuyện ngày hôm nay em nhận được là nhân quả củamình, đạo Phật có câu “Gieo nhân nào gặt quảnấy”. Sự thật là sự thật, cách tốt nhất là đốimặt với nó, cõi đời này công bằng thôi. Em đangcố gắng chấp nhận nó. Cuộc đời em giờ đây nhưcuốn sách đã gấp lại. Sau tất cả những chuyệnnày, điều em nghĩ đầu tiên là sẽ về với giađình, ở bên cạnh những người thân yêu của em.
- Có khi nào, em định thay đổi công việc củamình chưa?
- Có chứ chị. Em chỉ ân hận một điều, mẹ em mộtcuộc đời khổ rồi, tháng 10 này ngoại em về ởcùng với mẹ và các em của em, thế nên em cứ cố,cố, cố để mong ngoại và mẹ có một cuộc sống tốthơn rồi sau này sẽ thay đổi, nhưng em không ngờmình lại bị bắt bất ngờ thế. Cả đêm qua em suynghĩ, em đúng là bất hiếu.
- Điều mong muốn nhất của em bây giờ là gì?
- Là trải qua chuyện này và muốn vượt qua chuyệnnày để có thể về với gia đình em.
- Với những cô gái đang làm công việc nhưmình, em có muốn nói gì với họ?
- Em chỉ nghĩ là con người ai cũng có số mạngriêng. Chỉ mong sao mọi người cố gắng lên, làmtheo những điều tốt đẹp chứ đừng làm điều xấu.
- Còn với ngoại và mẹ em?
- Ngoại và mẹ ơi, hãy giữ gìn sức khỏe. Mọingười đừng vì em mà đau buồn, nếu mọi người đaubuồn nhiều thì em thấy tội lỗi của em cũng rấtnhiều.
Đời buồn cô gái “4T”
Tôi không thích nghe các cô gái làm nghề buônhương bán phấn tâm sự, bởi kinh nghiệm là “Khôngnghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trìnhbày”, thế nhưng khi trò chuyện với Trần ThịThạch Thảo – cô gái vừa bị Công an quận Đống Đabắt giữ vì hành vi môi giới mại dâm, chợt thấycó gì đó đặc biệt ở cô gái này, từ cái cách cô“rất” biết nói chuyện, nói cách khác là rất amhiểu, dù rằng cô mới chỉ học hết lớp 10. Thảo ýthức được “công việc” mình làm ( Thảo luôn dùngtừ “công việc” để thay cho nhiều từ miệt thịkhác mà xã hội dành cho “nghề nghiệp” của cáccô) là vi phạm pháp luật, cô cũng ý thức đượcnếu không dừng lại sớm, một ngày nào đó sẽ bịCông an bắt. Hỏi cô đã từng lần nào mường tượngra cảnh bẽ bàng này chưa, Thảo gật đầu. Cô gáimại dâm nào khi bị bắt cũng đổ thừa do hoàncảnh, Thảo không đổ cho hoàn cảnh, với cô, hoàncảnh chỉ là một phần, điều quan trọng khiến côkhông dừng lại được là vì sự cám dỗ của đồngtiền quá lớn. Nó cuốn cô vào vòng xoáy không saocưỡng lại được. Ngày nọ qua ngày khác, và ngàynào trong đầu Thảo cũng hiện ra suy nghĩ “làmnốt lần này thôi nhé”. Nhưng cô chưa kịp dừnglại thì hậu quả đã xảy ra.
Trần Thị Thạch Thảo có một tuổi thơ không mấy êmđềm. Ba mẹ cô bỏ nhau khi cô mới 11 tuổi. Saunày, mẹ cô đi bước nữa, sinh thêm một em bé, nămnay mới 13 tuổi, nhưng bà cũng không hạnh phúcvới người chồng thứ hai được bao lâu, thế nênmột tay mẹ cô phải nuôi 4 anh em Thảo ăn học.Thảo là con thứ hai, anh trai cô làm công nhân ởBình Dương, em trai và em gái còn đang đi học.Người cha từ ngày rời bỏ mấy mẹ con, Thảo chỉnghe tin tức do người quen nói lại, chứ cũng chảkhi nào gặp mặt.
Học hết lớp 10, Thảo nghỉ học vàgiúp mẹ bán cà phê, nhưng chỉ một thời gian ngắn thì quán cà phê đóng cửa vìthua lỗ. “Đó là giai đoạn nhà em vô cùng khó khăn. Mẹ em vừa một thân một mìnhnuôi 4 anh em, lại còn phải chăm sóc cả ông ngoại, còn bà ngoại thì ở với cậuem” – Thảo vừa khóc vừa kể. Ra ngoài Hà Nội, Thảo đầu quân cho các quán bar, sànnhảy, nhưng họ chỉ mời đến nhảy từng tối chứ không ký hợp đồng lâu dài, mỗi tốicô phải nhảy 40 phút, được khoảng 300 nghìn. Những cô gái nhảy như Thảo phải tựmua băng đĩa về để học, vì chủ quán bar họ kén chọn lắm, nếu không tự làm mớimình thì sẽ bị đào thải ngay.
Thu nhập phập phù không đủ trangtrải cuộc sống, mà ở cái chốn xa hoa mà các cô có mặt hàng đêm, khách đến thườngđể đốt tiền, vì họ dùng đồng tiền để mua vui nên không ngần ngại mời cô đi chơi.Một lần tặc lưỡi, đến lần thứ “n” thì Thảo chấp nhận “công việc” mới của mình,giá của cô là 2 triệu cho một lần đi nhanh. Thảo thuê nhà ở Đê La Thành cùng với4 cô gái nhảy khác, những người này không đi khách như Thảo, họ cũng khuyên cônhiều lắm, nhưng đúng là sức cám dỗ của đồng tiền quá lớn khiến cô như rơi vàoma trận. “Rất nhiều lần em đã nghĩ phải dừng lại. Cách đây mấy tháng, em đã địnhcùng một chị mở shop bán quần áo, nhưng tìm mãi không được địa điểm thuê, cứchần chừ, cơ hội lại vuột mất”.
Mỗi lần dành dụm được dăm ba triệu, cô lại gửi về cho mẹ, giúp thêm tiền học chođứa em trai đang học máy tính, Thảo bảo, cô muốn có một cái nghề để nuôi thânsau này chứ không muốn nó lang thang vất vưởng. Việc Thảo đi làm dancer ở quánbar, mẹ cô cũng biết, sau này ra Hà Nội, mẹ cô vẫn tưởng con gái mình chỉ làmdancer thôi, chứ không nghĩ là Thảo lại theo cái “công việc” này. Dù có trămngàn lý do gì đi nữa thì không thể biện minh cho cái cách mà Thảo chọn để kiếmtiền. Đồng tiền bán được từ nghề bán thân muôn đời nay đã bị coi là đồng tiềnnhục nhã.
Rất nhiều nước mắt đã rơi, thấm nát mấy tờ giấy ăn tôi đưa cho cô. Tôi nói vớiThảo, trang sách đoạn đời xấu xí trong cuộc đời em đã gấp lại, chắc chắn nó sẽmở ra một trang khác, hy vọng là sạch sẽ hơn và tôi cũng mong cho cô đủ bản lĩnhđể làm lại cuộc đời.
Thuê ngôi nhà 5 tầng ở cùng 4 cô gái làm nghề vũ nữ tại phường Phương Liên, Thảovà những cô gái này thuê hẳn 2 ôsin và 2 xe ôm để phục vụ. Đây là “mô hình”chung của các cô gái nhảy Sài Gòn dạt ra Hà Nội kiếm sống. Ban ngày ngủ vùi, banđêm đi làm, Họ nhanh chóng rơi vào vòng xoáy của mại dâm và ma túy. Nhiều gáinhảy đã trở thành gái bán dâm, “tú bà”, trùm buôn ma túy, gây nỗi nhức nhối choxã hội.
Theo Cảnh sát toàn cầu