Còn nhớ lại kỉ niệm đau buồn
ấy, đó cũng là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình anh. Những tưởng sẽ
được sự tiếp đón nhiệt tình, chu đáo của bố mẹ anh, nào ngờ, ngay cả nhà
anh ra sao tôi cũng chưa được bước vào.
Ngày đó, chúng tôi yêu nhau và xác định cưới nhưng không tính có bầu
trước. Định hai đứa công việc ổn định rồi mới tính tới chuyện này. Nhưng
chẳng biết vì không dùng biện pháp cẩn trọng nên tôi đã dính bầu. Khi
cái bụng lùm xùm 2 tháng, tôi mới biết vì trước đó kinh nguyệt của tôi
không đều. Hoảng hồn, gác tất cả mọi việc lại tôi với anh tính chuyện
cưới xin vì không thể để cái bụng to quá cỡ. Tôi cũng mang theo nỗi lo
lắng về gia đình anh, tôi cũng nói với anh về chuyện sợ bố mẹ anh không
đồng ý. Nhưng anh nói, thời đại này chuyện đó có quan trọng gì, có bầu
trước còn tốt hơn là không có được. Bây giờ người ta mong có con còn
chẳng được nói gì bị mắng, ngăn cấm. Nghe lời anh nói tôi thấy yên tâm
lắm và có đủ dũng khí về nhà anh ra mắt, thưa chuyện với bố mẹ.
Chẳng thể ngờ, ngày về nhà anh, khi tôi chưa kịp mở miệng mẹ anh đã hỏi:
“Có bầu rồi hả, có bầu rồi định vác bụng về đây ăn vạ à? Đừng hòng tôi
cho cưới nhé, thích đưa nhau đi đâu sinh con thì đi. Nhà tôi không chứa
kiểu con gái hư hỏng, dễ dãi như thế”.

Cuối cùng thì điều tôi lo lắng cũng đã
xảy ra. Thật sự mẹ anh không ưng tôi, không hiểu mẹ anh không ứng cái
đứa con gái có bầu trước hay mẹ anh sợ tôi mang trong mình đứa con của
người khác và không loại trừ khả năng con trai mẹ bị lừa. Mẹ nghĩ như
vậy tôi đâu dám trách mẹ, chỉ là tôi thật lòng khổ tâm. Nếu như không
được mẹ chấp thuận, tôi biết ứng phó sao với cuộc sống của mình đây. Rồi
còn tương lai, sự nghiệp, nếu không có một đám cưới mà tôi sinh con,
liệu tôi còn dám nhìn bà con lối xóm và bố mẹ mình không.
Thật tình, đâu phải tôi không nghĩ tới chuyện này nhưng việc này xảy ra
hoàn toàn nằm ngoại dự tính. Tôi đã có bầu và giờ, nếu phá thai, tôi sẽ
là cô gái như trước kia nhưng tôi không đành lòng. Đó là con của tôi và
anh, người tôi yêu thương, tại sao tôi phải bỏ con?
Anh nói tôi chờ đợi anh thuyết phục bố mẹ, nhưng thú thực tôi đâu có
nhiều thời gian. Tôi biết, mẹ anh không sai gì cả, chỉ là mẹ còn chưa
sẵn sàng chấp nhận chuyện này. Nếu anh đồng ý chấp nhận tôi, sống cùng
tôi, có thể tôi cũng đành lòng rồi chờ một đám cưới sau. Nhưng anh chưa
nói gì, anh đang đợi mẹ anh đồng ý. Còn tôi, tôi không còn thời gian
nữa, đã muộn quá rồi, tôi chỉ sợ bụng to quá thì mọi chuyện vỡ lở ra,
lúc đó tôi khó đối diện với mọi người. Thật sự tôi vô cùng đau khổ và bế
tắc, tôi phải làm sao đây?