Đã quá nửa đêm nhưng tôi không thể nào chợp mắt được. Đã sống với nhau nửa cuộc đời, đến nay tôi mới hiểu được sự ích kỷ, gia trưởng và độc đoán đến tàn nhẫn của chồng.
Chúng tôi cưới nhau đã được hơn hai mươi năm. Từ khi cưới nhau, mỗi năm tôi chỉ có thể về thăm bố mẹ đẻ khoảng 2 -3 lần vào những dịp nghỉ lễ hoặc gia đình có việc mặc dù nhà tôi chỉ cách nhà ông bà chưa đến 20 km. Mỗi lần về thăm nhà, chồng tôi không cho tôi ngủ lại qua đêm. Anh yêu cầu tôi phải về ngay để chăm sóc chồng con, trông nom nhà cửa.

Mỗi khi tôi có thắc mắc về chuyện được về thăm bố mẹ ít thì anh tỏ ra không hài lòng và luôn nói rằng: “Lấy chồng ăn phận nhà chồng. Nếu muốn ở nhà chăm sóc bố mẹ thì lấy chồng làm gì?” Những lúc ấy tôi cũng chỉ biết cúi đầu im lặng bởi trong suy nghĩ của tôi, anh cũng có cái lý đúng.
Tuy nhiên, điều tôi cảm thấy bức xúc và tủi thân chính là sự hờ hững của anh đối với gia đình tôi. Cả năm anh cũng không đến thăm hỏi gia đình vợ một lần. Với anh, quan niệm “dâu con rể khách” luôn đúng. Anh thường bảo “việc bên nhà em đã có các bác, các cậu lo, em không phải thò tay vào làm gì, nó nát nhà ra. Việc của em là ở cái gia đình này. Còn chuyện gia đình em, em không có quyền và không có trách nhiệm phải lo lắng nữa.”
Có lẽ, những bức xúc, tủi hờn đó cũng chỉ thoáng qua và mau chóng tan biến với những lo toan của cuộc sống nếu không có một sự kiện động trời xảy ra. Bố và em trai tôi gặp tai nạn giao thông rất nặng. Cả hai người đều phải nằm điều trị ở bệnh viện Việt Đức với những chấn thương nặng ở đầu và cột sống. Chi phí viện phí và các dịch vụ khác không hề nhỏ khiến gia đình tôi lao đao. Mẹ và anh trai tôi chạy ngược chạy xuôi để vay tiền nhưng cũng không đủ. Đã thế, hai người nằm bệnh viện lại ở hai khoa khác nhau, nhà lại ít người nên chỉ có mỗi mẹ và chị dâu tôi ở đấy chăm còn anh trai thì chạy đi chạy về, vừa lo tiền lại lo cám tấm lợn gà ở nhà.
Cả nhà cứ loạn cả lên trước tai nạn bất ngờ ấy. Tôi thấy mình phải có trách nhiệm cả về tiền bạc và thời gian để chăm sóc bố và em nhưng anh không đồng ý. Anh cho rằng, nếu cần, anh cả đã hỏi vay tiền, anh ấy không hỏi vay tức là anh ấy không cần nên tôi không phải nhanh nhảu kiểu “chó chạy trước cày”. Còn về chuyện tôi đi chăm bố và em nằm bệnh viện, anh kiên quyết phản đối vì còn phải ở nhà để phục vụ mấy anh em trong họ đang sửa sang lại nhà thờ vào dịp cuối năm. Anh cho rằng, mọi chuyện của gia đình đã có anh cả và mẹ tôi lo là đủ rồi, đó không phải là việc của tôi.
Tôi kiên quyết đi ra bệnh viện để chăm sóc bố và em thì nhận được “tối hậu thư” của anh rằng: nếu chọn việc về với gia đình mình thì không có chồng con, còn nếu muốn có chồng có con thì phải về ngay.
Nhận được tin nhắn của anh, tôi như rụng rời chân tay. Lòng thương bố, em phải chịu đau đớn trên giường bệnh, thương mẹ và anh méo mắt lo tiền chạy chữa cho bố khiến nước mắt tôi cứ tràn ra. Sao chồng tôi có thể vô cảm và độc đoán đến vậy!
Tôi có nên bỏ gia đình mình lại bệnh viện để về lo lắng cho gia đình nhà chồng? Tôi quá hoang mang không biết nên làm gì. Liệu có cách nào làm thay đổi được những suy nghĩ ích kỷ và độc đoán của chồng tôi không?
|