Năm 2007, khi đang là mộtdiễn viên tuổi teen được yêu mến với vai cô nữ sinh đẹp người đẹp nết VàngAnh trong loạt phim truyền hình Nhật ký Vàng Anh 2 (phát trên sóng VTV), conđường trải đầy hoa hồng của Hoàng Thùy Linh bất ngờ gãy gánh bởi mộtxìcăngđan tai tiếng khiến cô lui về “ở ẩn” ở tuổi 19. Ba năm sau, trò chuyệnvới Hoàng Thùy Linh và bố cô - ông Hoàng Thành Long về những hệ lụy sau cúvấp ngã của một ngôi sao.
>>
Cân nhắc rất lâu trước khiđồng ý chia sẻ cùng PV, Linh nói cô không chạy trốn quá khứ nhưng rất e ngạidư luận cho rằng mình dùng chuyện cũ như một cách trở lại với nghệ thuật.Vậy nên cuộc trò chuyện đôi khi đứt quãng bởi những lo lắng “cành cong” củaLinh.
Sau vụ tai tiếng, “mọi cánhcửa chạm vào nghệ thuật dường như cũng đã đóng chặt với tôi” - Hoàng ThùyLinh nhớ lại. Dù đang rất thu hút trên sóng truyền hình, Nhật ký Vàng Anh 2buộc phải ngưng phát sóng bởi sự cố của Hoàng Thùy Linh. Và dù không có vănbản, phát ngôn nào cụ thể, nhưng mọi chương trình có liên quan đến HoàngThùy Linh cũng đều “mất tích”. Các sô quảng cáo, ca hát, dẫn chương trình...lập tức bị hủy.
![]() |
Tôi từng ước đó chỉ là cơn ác mộng |
- Linh của những ngày sautai nạn ra sao?
|
- Là chất đầy cảm giác thất vọng. Tỉnhgiấc sau những đêm gần như thức trắng, tôi ướcnhững điều tồi tệ đó chỉ là một cơn ác mộng, tấtcả không phải là sự thật. Tôi vẫn sẽ đến lớp,đến trường quay, vẫn sẽ bận rộn với công việccủa mình.
Khi đó tôi 19 tuổi và danhtiếng đến nhanh lắm, nhanh đến không ngờ. Mọi thứ như trải thảm với rấtnhiều lời mời đóng phim, làm MC, quay quảng cáo... Đùng một cái mọi cơ hộitrôi tuột.
Ngay khi sự cố xảy ra, tôikhóc, tôi tủi thân, tôi thất vọng, thấy mình có lỗi với bố mẹ, với nhữngngười đã tin yêu mình... Những tháng ngày sau đó tủi thân hơn rất nhiều. Cảmgiác vô dụng ngập tràn bởi bản thân tự cảm thấy không thể làm được gì và bởikhông còn ai cho tôi cơ hội nữa.
- Tất cả mọi người đềuquay lưng?
- Không hẳn thế. Banđầu tôi tự nhốt mình, cứ úp mặt vào gối khóc. Bố mẹ thương quá nên cũngchẳng gây thêm áp lực gì. Vậy nên tôi lại càng thấy có lỗi. Bạn bè, đồngnghiệp, các cô chú trong đoàn phim, thầy cô ở trường... vẫn thường gọi điệnthăm hỏi, động viên.
![]() | ![]() |
Ngay khi sự cố xảy ra, tôi khóc, tôi tủi thân, tôi thất vọng, thấy mình có lỗi với bố mẹ, với những người đã tin yêu mình... Những tháng ngày sau đó tủi thân hơn rất nhiều |
Mọi người nỗ lực kéo tôi rakhỏi nhà để tôi không quá bức bối. Ai cũng sợ tôi cạn nghĩ, làm việc dại. Bốmẹ nói chuyện với tôi nhiều, động viên tôi ra ngoài. Và tôi cũng đôi lần hóatrang ra ngoài cùng bạn bè và một số anh chị đồng nghiệp. Người ta vẫn nhậnra tôi, vẫn bàn tán, vẫn khiến tôi tổn thương và những người đi cùng tôi ítnhiều ái ngại. Và rồi tôi lại giam mình ở nhà.
- Sau đó cái tên HoàngThùy Linh vẫn thi thoảng xuất hiện tại một số sự kiện văn nghệ. Đã có nhiềulời chê trách rằng Linh thiếu tự trọng khi vẫn cố tìm một chỗ trong làng vănnghệ.
- Khi đó bố mẹ độngviên tôi tiếp tục lên giảng đường (Hoàng Thùy Linh đậu thủ khoa lớp đạo diễntruyền hình K26 - khoa truyền hình Trường ĐH Sân khấu điện ảnh Hà Nội 2006 -NV). Và tôi đã chọn việc ở lại, theo đuổi đến cùng việc học còn dang dở củamình.
|
Nhưng tôi không tham gia bấtcứ hoạt động nghệ thuật nào suốt gần một năm sau đó. Vậy mà trong một sốchương trình người ta vẫn treo băngrôn quảng cáo có tên tôi, vẫn làm đủ mọicách để nhiều người nghĩ không đúng về tôi.
Thật ra tôi vẫn thi thoảngnhận được lời mời tham gia chương trình này, sự kiện nọ nhưng tôi từ chốihết, vì tôi biết dù có nhận lời cũng có khi đến giờ chót lại bị hủy sô vì“lý do khách quan”. Đó là chưa kể có những người mời tôi vì muốn gây sự tòmò cho người khác, muốn làm tổn thương tôi lần nữa. Tôi rất nhớ sân khấu,trường quay... nhưng luôn phải từ chối vì sợ bị tổn thương.
Đó thật sự là khoảng thờigian vô cùng khó khăn với tôi. Bởi khi tôi từ chối xuất hiện, người ta đánhgiá mình là chảnh chọe, kiêu ngạo. Còn giả dụ có nhận lời sẽ bị cho là“trơ”, thiếu tự trọng như chị đã hỏi. Tôi thường tự hỏi nếu tiếp tục đam mêthì có được chấp nhận không.
![]() | ![]() |
Tôi rất nhớ sân khấu, trường quay... nhưng luôn phải từ chối vì sợ bị tổn thương. |
- Khó khăn thế sao Linhvẫn ở lại, vẫn tiếp tục theo đuổi nghề?
- Tôi muốn được tiếp tục làmnghệ thuật. Bố mẹ đều là nghệ sĩ nên tôi được tiếp xúc với môi trường nghệthuật từ bé. Tôi được bố mẹ cho học piano, học múa, học hát, học diễnxuất... Tôi không muốn bỏ phí những gì đã học và phụ lòng bố mẹ. Tôi vẫnluôn day dứt, cảm thấy có lỗi với bố mẹ, thầy cô, bạn diễn, đạo diễn, nhàsản xuất...
- Sự trở lại của Linh xemra cũng quá ồn ào. Mấy ai sẽ tin rằng đó hoàn toàn không có những tính toánđể tiến nhanh, tiến xa nhờ dư âm của sự cố ngày cũ?
- Hơn ai hết, tôi hiểumột con người sống không được tôn trọng là như thế nào. Khi quyết định xuấthiện trở lại trước công chúng là tôi phải chấp nhận những dư âm đắng từ sựcố đã qua.
Còn xìcăngđan ư? Tôi khôngủng hộ tư tưởng phải tạo ra cái gì đó để nổi tiếng. Tôi chỉ muốn chia sẻ mộtđiều rằng sở dĩ tôi vẫn còn có thể quay lại được vì mọi người biết tôi đãkhông cố tạo ra xìcăngđan. Tôi nghĩ khán giả công bằng và thấu hiểu vì thếcon đường bây giờ đã rộng mở hơn với tôi.
Với người muốn được sống dàilâu cùng nghệ thuật thì việc luôn bị dư luận chú ý bởi những nhũng nhiễu chứkhông phải bởi những thành quả và tài năng là một thất bại. Mà tôi thì khôngmuốn mình thất bại lần nữa.
|
TheoTuổi trẻ